Giống như đã trải qua cả ngàn năm, cả người toan đau một chút khílực cũng không có, từ từ mở ra hai mắt, duỗi thân người, biết mình không thể lại tiếp tục lười nằm trên giường , nếu không đi làm liền đến muộn, mở mắt ra nhìn đến chung quanh hết thảy,hoàn toàn đem Tử Điệp rời mộng , chính mình lại mặc ti chất đạm màu tím áo ngủ, trên giường màn che theo gió khinh động, xốc lên màn che nhìn ra bên ngoài thuần một sắc cổkính, Tử Điệp ở trong lòng buồn bực, đây là nơi nào, ta như thế nào lại ở chỗ này, sẽ không là mình do mộng du mà đi đi, bất quá nơi này còn thật không sai, cảnh sắc di nhân như thế ,sao trước kia lại không phát hiệnra nơi tốt như thế, lần sau nhất định phải đem Điệp Y đến đây chơi đùa,vừa đi vừa nhìn, không cẩn thận đem chiếc ghế bên cạnh đá đổ làm bừngtỉnh một người cũng đang nằm ở bên cạnh, Tử Điệp thế mới biết trongphòng còn có một người.“Tiểu thư, ngươi như thế nào lại rời giường , có phải có chỗ nàokhông thoải mái hay không? Em lập tức đi nói với phu nhân là tiểu thư đã tỉnh” . Sau đó giống một trận gió chạy ra ngoài Tử Điệp đứng ở đằng kia mờ mịt nhìn chung quanh, trong đầu một mảnh hỗn loạn.“Ai u, bảo bối ngoan của ta, ngươi như thế nào chân không đã đixuống giường , ngươi lại cảm lạnh thì nương làm sao bây giờ, nương chỉcó ngươi là một cái nữ nhi ngoan thôi a” .“Tiểu Nhị, mau đỡ tiểu thư lên giường” .Trung niên nữ tử hiền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-lam-vuong-phi-cua-nguoi/174017/quyen-1-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.