Lạc Hàn không thể tin được chuyện trước mắt mình, không dám tin nhìnlại thêm lần nữa, một lúc lâu mới vươn tay run rẩy chạm khuôn mặt của Tử Điệp, nửa ngày mới thì thào nói:
“Điệp nhi, là ngươi sao” ?
Tử Điệp không nói gì, chỉ lấy tay gắt gao bắt lấy tay Lạc Hàn khôngchịu buông ra, đầu thật sâu chôn trong lòng bàn tay Lạc Hàn, nước mắttừng giọt từng giọt rơi vào lòng bàn tay Lạc Hàn, cảm giác ấm áp lấnchiếm lấy nội tâm sớm đóng băng của Lạc Hàn.
“Là ta, ta đã trở về, thực xin lỗi” .
Nửa ngày Tử Điệp mới mang nức nở khóc nói.
Lạc Hàn cố hết sức từ trên giường ngồi dậy, hai tay ôn nhu vuốt vekhuôn mặt Tử Điệp, hai mắt từ khi thấy Tử Điệp vốn không có rời quá mộtlần.
“Sạo lại chạy nơi đến nơi này” ?
Lạc Hàn không có chất vấn mà nhẹ nhàng hỏi một chút.
“Trách ta sao” ?
“Không trách, ta thực sự sợ sẽ không còn được gặp lại ngươi, có ngươi thật tốt” .
Không quan tâm thân thể suy yếu, Lạc Hàn nói xong liền đem Tử Điệpgắt gao ủng vào trong ngực, như thuyền nhỏ cửa biệt bến bờ, nỗi lo lắngcủa Tử Điệp rốt cục cũng được thả lỏng, gắt gao ôm lại Lạc Hàn, như muốn đem thân thể lẫn nhau chen vào trong thân thể của đối phương.
Tử Điệp rõ ràng cảm giác được thân thể Lạc Hàn khó chịu, không chútdo dự Tử Điệp liền tránh khỏi cái ôm ấp của Lạc Hàn, cái gì cũng khôngnói mà chỉ lo giúp Lạc Hàn an trí nằm trên giường, sau đó mới nằm xuốngbên cạnh.
“Mệt mỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-lam-vuong-phi-cua-nguoi/1617549/quyen-3-chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.