Gió đông đầu mùa ở bên tai Tử Điệp vù vù thổi qua, lúc này Tử Điệpmột chút cũng không có cảm giác rét lạnh, trong lòng là sốt ruột trướcnay chưa từng có bởi vì muốn lập tức nhìn thấy Lạc Hàn, nhìn quân trướng trước mắt dần dần rõ ràng, Tử Điệp bỗng nhiên cảm thấy hạnh phúc quáđộ, thoải mãn một chút tưởng niệm trong lòng.
Lam Vân Lỗi theo phía sau, nhìn bộ dáng sốt ruột của Tử Điệp không khỏi lắc đầu cười ra tiếng.
Trong quân trướng, Lạc Hàn ngồi bên ngoài hứng ánh nắng đã không cònấm áp, trên người khoác tấm thảm thật dày, tiểu Như cung kính đứng ởphía sau.
Lạc Hàn nhẹ nhàng ho khan một tiếng, tiểu Như vội vàng lấy khăn tayđưa cho Lạc Hàn, chắc là do trời lạnh nên làm cho thân thể Lạc Hàn càngsuy yếu, tiểu Như thu hết vào trong mắt nhưng cũng bất lực, chỉ có thểcố gắng chiếu cố Lạc Hàn, bởi vì tiểu Như biết chỉ có Lạc Hàn mới làhạnh phúc lớn nhất kiếp này của Tử Điệp, nàng không dám tưởng tượng nếubọn họ không được ở bên nhau sẽ vượt qua những ngày còn lại thế nào.
Lạc Hàn lấy tay nhẹ nhàng ôm ngực đau đến không còn cảm giác, Lạc Hàn biết trong cơn đau này rõ ràng không chỉ vì thân thể, càng nhiều là dotưởng niệm dày vò.
“Tiểu Như, tiểu thư nhà ngươi có khỏe không” ?
Lạc Hàn nhẹ giọng hỏi, cũng không quay đầu nhìn tiểu Như.
“Tốt lắm, sẽ chờ người trở về” .
Tiểu Như tiếng nhỏ như muỗi kêu trả lời. Tiểu Như không biết nên giải thích với Lạc hàn thế nào, không dám giải thích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-lam-vuong-phi-cua-nguoi/1617547/quyen-3-chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.