Ngày hôm sau Tiểu Như dưới sự dẫn dắt của Lam Hoài Thêm gặp được TửĐiệp, nhưng một màn trước mặt làm cho tâm tiểu Như rơi vào đáy cốc, vốnmuốn vội vàng báo chuyện lại như thế nào cũng không mở nổi miệng nóira, tiểu Như chỉ cảm thấy nói ra đối với Tử Điệp là một chuyện cực kìtàn nhẫn.
Tử Điệp cùng dĩ vãng giống nhau, ngồi ở trên ghế với một tấm thảm bạc trên người, bên cạnh Lan nhi làm ra vẻ chuẩn bị trà xanh, hôm nay ánhmặt trời sáng lạn, Tử Điệp lười biếng ngẩng đầu hít thở hương vị ánhnắng, hai mắt như trước trống rỗng hướng bầu trời xanh, Tử Điệp muốn đibưng trà, nhẹ tay đảo qua chén trà, chén trà liền lên tiếng trả lời rơixuống đất, thoáng chốc nước trà chảy ra.
“Ai! Vẫn không được, lại bể thêm một cái” Tử Điệp bất đắc dĩ lầm bầm lầu bầu, trong giọng nói chỉ có mình nàng cảm nhận được có chút lạc tịch.
Đây là một màn tiểu Như nhìn thấy khi đến.
Tiểu Như chưa từ bỏ ý định đi đến bên cạnh Tử Điệp, lẳng lặng đứngbên người Tử Điệp, Tử Điệp cảm giác được có người tới bên người nàng,trên người có hương vị quen thuộc lại xa lạ.
“Ai” Tử Điệp hỏi.
Tiểu Như không nói gì, nước mắt lại xoạch xoạch chảy xuống, lấy tayche miệng sợ khóc thành tiếng, tiểu Như không tin mọi chuyện trước mắt.
“Như thế nào không nói? Không phải lại muốn cho ta đoán là ai đi, khi dễ ta không nhìn thấy phải không” Tử Điệp cố ý ủy khuất quyệt miệng nói.
“Chủ nhân…” Vừa mới nói hai từ tiểu Như liền nói không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-lam-vuong-phi-cua-nguoi/1617532/quyen-2-chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.