"Không muốn." Mãn Nhập Mộng trả lời rất có nề nếp.
Trên mặt Lục Kiêu Hà không có biểu tình gì, chắc là cũng đã đoán ra được cô nhóc này sẽ nói như vậy, cười khẽ một tiếng rồi cũng quay đầu nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ.
Bây giờ đã là chạng vạng, phía chân trời hiện lên màu sắc ám trầm, ánh nắng chiều phương xa nhuộm hồng nửa vòng trời, phía dưới rặng mây đỏ có những đốm hồng nhàn nhạt, ánh mặt trời bị rút đi, bóng đêm từ chân trời bò tới dần dần lan tràn ra khắp các ngóc ngách của thành thị.
Ánh sáng tối dần, ánh đèn trên bánh xe quay bật sáng, trên cửa sổ là hình ảnh phản chiếu của thiếu niên, nhìn không rõ lắm, chỉ mơ hồ thấy được hình dáng.
Mãn Nhập Mộng nghiêng đầu nhìn về phía Lục Kiêu Hà, anh dường như là thật sự mệt mỏi cho nên lúc nhắm mắt lại giống như đã ngủ say, cô nhẹ nhàng gọi: "Tiểu Lục gia."
"... Hửm?"
Anh chậm rãi đáp, ngón trỏ xoa giữa mày, mở mắt nhìn cô, đôi mắt màu hổ phách của anh nhiễm lên một vầng sáng nhàn nhạt, liễm diễm lười biếng, vô cùng đẹp.
Mãn Nhập Mộng cúi đầu trầm mặc hai giây, ngốc ngốc nói: "Hôm nay cảm ơn anh đã đi chơi với em."
Lục Kiêu Hà giống như cười một cái, không đáp lời.
Mãn Nhập Mộng cũng không để trong lòng.
Sắp tới trạm, lúc cô đang chuẩn bị xuống thì tay lại bị anh giữ chặt.
Bánh xe quay tròn tới trạm cũng không có dừng lại, Lục Kiêu Hà xuống đất trước, nhẹ nhàng kéo lấy tay cô, Mãn Nhập Mộng vốn dĩ bị bánh xe quay khiến cô hơi mất trọng tâm, bị anh kéo như vậy thì thân thể liền đổ hẳn về phía anh.
Lục Kiêu Hà đỡ lấy eo cô, ôm cô từ trong khoang bánh xe xuống, Mãn Nhập Mộng vừa xuống đất, chân còn chưa đứng vững đã hoảng sợ muốn trốn, sau đó liền đâm vào trong ngực Lục Kiêu Hà, một ngón tay anh điểm vào giữa trán cô, đem cô đẩy ra một chút, thanh âm trầm trầm: "Choáng đầu?"
"Không có."
Tay Lục Kiêu Hà đặt ở trên đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc mềm mại của cô: "Đi thôi."
***
Từ công viên trò chơi đi ra, sắc trời đã hoàn toàn tối đen, cửa hàng hai bên đường bán mấy đồ chơi nhỏ đã sáng đèn, Lục Kiêu Hà vừa quay đầu liền thấy cái nơ con bướm phát sáng trên đầu Mãn Nhập Mộng, giống y như cái đèn tín hiệu, dù đi tới đâu cũng không sợ lạc.
Anh vươn tay với cô, Mãn Nhập Mộng không hiểu lắm: "Gì ạ?"
Lục Kiêu Hà nhìn vào mắt cô, thấp giọng: "Phải qua đường, nắm tay tôi."
Mãn Nhập Mộng cười cười: "Không cần đâu, em có thể tự qua được, cảm ơn."
Lục Kiêu Hà cũng không miễn cưỡng, anh đi phía trước, cô an tĩnh đi theo phía sau, nơi này cách chỗ bọn họ đỗ xe khoảng mấy trăm mét, lúc sáng nhiều người cho nên không lái vào được, chỉ có thể dừng xe ở gần công viên, từ nơi này đi qua đó phải qua mấy con đường, xuyên qua một đoạn đường lớn không có đèn xanh đèn đỏ.
Hai người đi được một lát rồi cũng không ai nói lời nào, đại đa số Lục Kiêu Hà là lười mở miệng, Mãn Nhập Mộng lại là người ít nói, tới tới lui lui cũng chỉ có "cảm ơn" và "xin lỗi", Lục Kiêu Hà nghe có chút phiền, cảm thấy có đối khi cô không nói gì khá tốt.
Bóng dáng hai người đan xen bên nhau, cô gái nhỏ với mái tóc ngắn ngoan ngoãn, trên đầu là cái nơ hình con bướm cỡ lớn, thân hình mảnh khảnh bị kéo dài. Lục Kiêu Hà cong môi, cô nhóc này kỳ thật cũng có lúc rất ngốc, có chút đáng yêu.
Lúc đi qua đường, xe khá nhiều, muốn đi qua đường cũng có chút khó, rất nhiều người đứng ở đối diện đường chờ, Mãn Nhập Mộng cũng ngoan ngoãn đứng bên phải Lục Kiêu Hà đợi.
Thật vất vả chờ một đoàn xe đông đúc đi qua, rốt cuộc cũng có khoảng trống để qua đường, người ở phía sau tiếp tục xuyên qua đường cái, Mãn Nhập Mộng bị chen ở bên trong có chút khó chịu.
Đột nhiên có một bàn tay duỗi qua đây kéo cô một cái, bả vai cô bị người ôm lấy, bất đắc dĩ, toàn bộ thân thể đều nằm trong vòm ngực rộng lớn của đối phương, trên chóp mũi còn có mùi thuốc lá nhàn nhạt.
Mãn Nhập Mộng ngẩng đầu, là Lục Kiêu Hà.
Mắt anh nhìn về phía trước, ngữ khí nhàn nhạt: "Đừng nhúc nhích, đi qua rồi nói."
Đến đối diện đường cái, Lục Kiêu Hà chủ động buông cô ra, đi về phía chỗ đỗ xe: "Hoặc là cùng qua đây, hoặc là đứng chỗ đó đừng nhúc nhích, tôi lái xe tới đón em."
Mãn Nhập Mộng sờ sờ gương mặt có chút nóng, quyết định vẫn nên đứng ở giao lộ chờ anh.
Lục Kiêu Hà rất nhanh đã lái xe qua đây, trên đường về nhà hai người cũng không có nói gì, tới Lục gia, Lục lão gia tử lôi kéo Mãn Nhập Mộng nói chuyện, dò hỏi xem ngày hôm nay chơi như thế nào.
Hỏi Lục Kiêu Hà, anh chỉ tùy tiện nói một câu: "Bình thường", rồi trở về phòng.
Chúc Nghệ sợ Mãn Nhập Mộng đói, đã sớm chuẩn bị đồ ăn khuya, Mãn Nhập Mộng cũng rất nể tình ăn vài thứ, nhớ tới hôm nay Lục Kiêu Hà đi chơi với cô cả một ngày, trong lòng rất cảm kích, chạy tới phòng bếp nấu bát mì đưa qua cho anh.
Gõ cửa một lúc lâu cũng không thấy ai đáp.
Ngủ rồi sao?
Cô cúi đầu nhìn mì mình nấu, lại ngẩng đầu quan sát cánh cửa đang đóng chặt kia, quyết định vẫn tiếp tục gõ cửa.
Qua mười mấy giây, thanh âm mở khóa cửa rốt cuộc cũng vang lên, Lục Kiêu Hà mở cửa: "Có việc?"
Mãn Nhập Mộng thấy bộ dáng này của anh, sửng sốt.
Tóc anh ướt sũng, bọt nước từ trên sợi tóc rơi xuống trên mặt, áo sơ mi màu trắng nửa ướt nửa trong suốt dán lên cơ bụng rõ ràng của anh, vòng eo tinh tráng dã tính như ẩn như hiển.
Quần ở bụng anh lỏng lẻo, đường cong cơ bắp vẫn luôn kéo dài đến tận sâu bên trong, lan tràn tới tận nơi mà mắt thường không thể nhìn thấy được. Giọt nước lăn từ trên hầu kết của anh thẳng tắp rơi xuống tuyến nhân ngư, theo cơ ngực phập phồng chậm rãi chảy xuống, Mãn Nhập Mộng nhìn đến tai đỏ lên, khó khăn dịch chuyển tầm mắt qua chỗ khác.
Lòng bàn tay Lục Kiêu Hà lau bọt nước trên khóe mắt, cười như không cười nói: "Đưa đồ ăn?"
Mãn Nhập Mộng gật đầu không nói, vẫn như cũ không nhìn anh.
Lục Kiêu Hà xoay người vào nhà: "Đưa vào để đó rồi ra ngoài."
Mãn Nhập Mộng cũng tưởng là như vậy.
Nhưng chờ cô đặt mì xuống bàn xong, liền nghe thấy thanh âm đóng cửa của Lục Kiêu Hà, mới vừa quay đầu đã đột nhiên bị một lực đạo ấn xuống bả vai đè ở trên tường, động tác anh quá nhanh, Mãn Nhập Mộng cũng không kịp phản ứng lại.
Nhìn gương mặt này gần trong gang tấc, Mãn Nhập Mộng điều chỉnh hô hấp, mềm mại mỉm cười: "Tiểu Lục gia làm gì vậy?"
Thân thể Lục Kiêu Hà rất nóng, ngón tay anh đụng tới nơi nào thì nơi đấy lại nóng lên, trên mặt Mãn Nhập Mộng rất trấn định, ước chừng là từng bị ép một lần như vậy, bây giờ là lần thứ hai, cô lại không để trong lòng như vậy nữa.
Anh nhìn cô, cẩn thận nhìn kỹ gương mặt này, nếu không phải tai cô hồng lên đang bán đứng cô thì Lục Kiêu Hà thật sự cho rằng cô gái nhỏ này thanh tâm quả dục, đối với anh là thờ ơ không quan tâm đấy.
"Tiểu Lục gia, buông em ra." Thanh âm Mãn Nhập Mộng tuy nhẹ nhưng lại nghe ra một ít không vui.
Lục Kiêu Hà không thả lỏng, cũng không có tiến thêm bước nào, hai người cách nhau không đến nửa tấc, chóp mũi chống vào nhau, hô hấp cũng hỗn loạn ở bên nhau, sóng nhiệt cuồn cuộn, mơ hồ có thứ gì đó đang lan tràn.
Mãn Nhập Mộng nghe thấy tiếng cười trầm thấp của đối phương, còn có tiếng cảnh cáo lạnh như băng: "Anh đã từng nói với em rồi, không được dễ dãi tiến vào phòng của con trai, rất nguy hiểm."
Mãn Nhập Mộng đứng không nhúc nhích, lặng im vài giây.
Hai người vẫn dựa gần nhau, hơi thở tựa như ngưng lại.
Lục Kiêu Hà nheo mắt lại: "Còn không đi, là..."
Cô đột nhiên lưu loát động thủ, động tác rất nhanh, Lục Kiêu Hà tránh được một kích, Mãn Nhập Mộng lại không hề lùi bước, từng bước ép sát.
Cô gái lộ ra tất cả mũi nhọn.
Lục Kiêu Hà cười thầm, đây là tức giận?
Cô bóp chặt lấy tay của Lục Kiêu Hà, một tay khác tàn nhẫn siết ở trên cổ anh, đem anh đè mạnh ở trên giường, sau đó lật người ngồi lên eo anh, từ trên cao nhìn xuống anh.
Lục Kiêu Hà cũng không có chút chật vật nào, cho dù trên cổ tay đang bị bàn tay nhỏ kia siết chặt, anh cũng không hề nhăn mày, cười khẽ, thanh âm nói chuyện có chút khàn khàn: "Đừng nháo."
Rốt cuộc là ai đang nháo?
Mãn Nhập Mộng cúi đầu sát vào tai Lục Kiêu Hà, lạnh lùng nói: "Lục Kiêu Hà, anh bớt chọc tới tôi đi."
Lục Kiêu Hà sửng sốt.
Thanh âm cô gái không ngọt ngào mềm mại như bình thường, còn mang theo chút ý cười lạnh lẽo cùng cảnh cáo.
Cô từ trên người anh xuống đất, nhìn mì sợ trên bàn, nhẹ giọng: "Tiểu Lục gia, anh ăn chút gì đi, em về trước đây."
Một giây sau lại khôi phục lại bộ dạng cừu con ngoan ngoãn kia, thẳng đến khi cửa đóng lại, Lục Kiêu Hà vẫn còn đang nằm ở trên giường không nhúc nhích.
Bộ dáng vừa rồi của cô...
Chậc, thật dã.
Lục Kiêu Hà chống cánh tay đứng dậy, đi qua nhìn mì sợ Mãn Nhập Mộng nấu, mì đã hơi trương lên, anh tùy tiện ăn vài miếng. Ồ, cô gái nhỏ này, trù nghệ cũng không tệ.
***
Hôm nay là giải đấu mỹ thuật, Mãn Nhập Mộng đã sớm rời khỏi giường, trên dưới Lục gia đều bận rộn, cũng chỉ có Lục Kiêu Hà có thời gian đưa cô đi thi đấu.
Trước khi xuất phát, trưởng bối trong Lục gia còn nhiều lần dặn dò Lục Kiêu Hà nhất định phải chăm sóc Mãn Nhập Mộng thật tốt, Lục Kiêu Hà thuận miệng đáp, sau đó cùng Mãn Nhập Mộng một trước một sau lên xe.
Lúc dừng đèn đỏ ở giữa giao lộ, Lục Kiêu Hà mở miệng trước: "Em đúng là đem nhà của anh lừa đến xoay vòng ha."
Mãn Nhập Mộng nhìn thẳng: "Tiểu Lục gia có ý tứ gì, em nghe không hiểu."
Lục Kiêu Hà nhấn chân ga, nhắm mắt theo đuôi chiếc xe phía trước: "Em nghe hiểu được."
Trong lòng Mãn Nhập Mộng hiểu rõ, chắc là trước đó chọc tới vị thiếu gia này cho nên hôm nay anh mới một hai đòi một lời thừa nhận như vậy. Mãn Nhập Mộng cũng không tính loanh quanh với anh, nói thẳng: "Em là loại người gì, ông nội của em biết rõ, ông nội Lục, chú và dì, ngay cả tiểu Lục gia anh không phải cũng rất rõ rồi sao?"
Nói đúng, kỳ thật tất cả bọn họ đều biết cô cũng không phải người ôn nhu hiền lành như vẻ bề ngoài, chỉ là cô sống ở trong núi quá lâu, xung quanh không phức tạp như vậy, cho nên cô cũng không cần bày ra bộ dạng khôn khéo trong sinh hoạt làm gì, như vậy quá mệt mỏi, cứ sống đơn giản thì tốt hơn.
Năm này sang năm nọ, cô cũng quen như vậy, so với việc cứ chưng ra gương mặt lạnh thì không bằng ngoan ngoãn một chút, ông nội thích, sư huynh sư tỷ cũng sẽ không sợ cô, mà chính cô cũng có thể sống thư thái hơn một chút, cớ sao mà không làm.
Người ở trên thế giới này, mỗi người đều mang trên mình đủ loại mặt nạ thiên kỳ bách quái, người khác có thể mang vậy tại sao cô không thể?
Mãn Nhập Mộng nhìn qua, biết Lục Kiêu Hà hẳn là tức giận, vì thế liền thản nhiên xin lỗi: "Trước đó đã khiến tiểu Lục gia bị thương, em xin lỗi, mong anh đừng để ý."
Xin lỗi, lại là xin lỗi.
Thân mật mới vừa được dựng lên đã bắt đầu cảm thấy bị suy sụp.
Cô nhóc này kỳ thật rất có tâm đề phòng, người muốn tới gần cô một ước, cô nhất định sẽ không nhúc nhích, người muốn tới gần cô hai bước, cô mới thử đi tới một bước, nhưng người khác chỉ cần lui ra phía sau nửa bước là cô lập tức chạy thật xa, còn là cái kiểu chạy thẳng về nhà chui vào phòng đóng chặt cửa vào ấy.
Sau đó, hai người cũng không nói chuyện nữa, Lục Kiêu Hà đưa cô tới địa điểm thi đấu xong, cũng không có đi ngay, chỉ nói: "Thi thật tốt."
Mãn Nhập Mộng quay đầu khom lưng với anh, rất giống với thái độ cung kính khi đối đãi với người lớn, làm Lục Kiêu Hà nhíu mày, cô nói: "Cảm ơn tiểu Lục gia đã đưa em tới đây, em nhất định sẽ cố hết sức."
"Ừ, anh ở bên ngoài đợi em."
Mãn Nhập Mộng dừng chân: "Nhưng mà thi đấu phải mất tới vài tiếng đồng hồ liền."
Lục Kiêu Hà dựa vào bên xe nhìn đồng hồ trên tay, lười biếng nói: "Thời gian sắp tới, mau vào đi."
***
Giải đấu mỹ thuật quốc tế rất nghiêm khắc về quy củ, từ khâu vào bàn đến khâu kiểm tra đều vô cùng cẩn thận, người đến cạnh tranh đến từ năm châu bốn bể lục tục tiến vào trong sân đấu.
Sau khi vào sân, giám khảo đã chia những chủ đề ra thành từng phần, sau khi đọc xong quy tắc thi đấu, người tham dự thi đấu bắt đầu làm bài thi ngay tại hiện trường.
Tuy giải đấu mỹ thuật này không phải giải đấu học thuật, tỷ lệ thí sinh gian lận tương đối nhỏ, nhưng ban tổ chức vẫn rất chú trọng vấn đề này, ngay cả giám thị cũng cho mấy chục người vào sân, đi tới tới lui lui tuần tra ở xung quanh khu vực thi đấu.
Thẳng tới vài tiếng sau, giám thị chính mới tuyên bố giải đấu kết thúc.
Lúc Mãn Nhập Mộng đi ra, xe Lục Kiêu Hà quả nhiên vẫn còn đang ở đây, đang đỗ ở bên dưới cái bóng cây đợi, cô chạy chậm qua, hai tay đặt trên thái dương ghé sát vào cửa sổ xe.
Lục Kiêu Hà đang dựa vào cửa sổ xe ngủ, cô nhìn như vậy, thực ra chỉ cách anh có một tấm cửa kính mà thôi.
Anh chậm rãi mở mắt, mới vừa tỉnh ngủ, tầm mắt còn có chút mơ hồ, lúc ngẩng đầu lại bị ánh mắt bên ngoài nhìn chằm chằm, hai người đều sửng sốt.
Mãn Nhập Mộng có phản ứng trước, lập tức đứng thẳng người lên, Lục Kiêu Hà kéo cửa sổ xuống, ánh sáng mạnh đâm vào mắt khiến anh hơi nheo mắt lại: "Lên xe."
Mãn Nhập Mộng vòng qua thân xe ngồi trên ghế phụ, ngoan ngoãn cài chặt đai an toàn, Lục Kiêu Hà lấy một cái hộp nhỏ xinh đẹp để ở phía sau xe đặt lên đùi cô: "Ăn trên xe, anh sẽ lái chậm một chút."
"Đây là gì?"
Mãn Nhập Mộng vừa mở ra liền thấy: "Bánh kem!"
Lục Kiêu Hà thấy cô cười vui vẻ như vậy, khóe miệng cũng cong lên, tay lái chậm rãi di chuyển, xe vững bước đi về phía trước.
Bởi vì Mãn Nhập Mộng đang ăn cho nên anh thực sự lái xe rất chậm, cơ hồ là không có ảnh hưởng gì tới cô.
Mãn Nhập Mộng ăn vài miếng sau, mới nhớ tới phải cảm ơn Lục Kiêu Hà, Lục Kiêu Hà quay đầu nhìn lại, thoáng nhìn bơ dính trên miệng cô, ngón trỏ nâng cằm cô lên, ngón tay cái khẽ quẹt qua khóe miệng cô.
Mãn Nhập Mộng nhanh chóng đưa cho anh một tờ giấy muốn ăn lau khô, Lục Kiêu Hà lại thuận tay đem bơ dính trên ngón tay ngậm ở trong miệng, nhướng mày: "Vẫn tốt."
Động tác anh thành thạo, thật giống như chuyện như vậy thường xuyên xảy ra, thật giống như quan hệ của anh với Mãn Nhập Mộng vốn dĩ rất thân mật.
Sau khi nói xong, lúc này anh mới nhận lấy giấy Mãn Nhập Mộng đưa qua.
Cô ngây người ngẩn ngơ, lại tiếp tục ăn bánh, chỉ là so với ban nãy thì lại có nhiều suy nghĩ hơn.
Lục Kiêu Hà hỏi cô: "Thi đấu sao rồi?"
"Không biết."
Anh tản mạn ừ một tiếng: "Còn muốn ăn gì?"
"Không có."
Câu trả lời có nề nếp này đại khái là diễn ra trong vài phút, phàm là Lục Kiêu Hà hỏi gì thì cô cũng chỉ trả lời trong vòng năm chữ, đơn giản rõ ràng nói tóm tắt, vừa ngốc vừa đơn thuần.
Lúc xe tới chỗ rẽ, Mãn Nhập Mộng đang tự hỏi xem nên trả lời cái vấn đề của Lục Kiêu Hà: "Sao em lại ngốc như vậy?" như thế nào.
Cô cảm thấy bản thân không ngốc, liền nói: "Em không ngốc."
Ngữ khí nói chuyện lúc này cũng có chút ngốc, Lục Kiêu Hà có chút bất đắc dĩ, lại từ trên xe lấy ra một hộp quà nhỏ màu đen đặt vào trong ngực cô.
Mãn Nhập Mộng nghĩ là đồ ăn, hứng thú không thôi mở ra, bên trong là một cái vòng cổ, trên vòng cổ có khắc hình con vịt, làm bằng thủy tinh, đôi mắt con vịt giống như một viên đá quý, vừa nhìn liền biết là một con vịt nhà giàu nha.
Mãn Nhập Mộng đáp: "Chúng ta đã gặp nhau được hai tháng rồi, không cần."
Lục Kiêu Hà nhíu mày: "Vậy thì tặng em quà quán quân."
"Giải đấu mới kết thúc, ai là quán quân còn chưa biết."
Xe dần dần tiến vào biệt thự Lục gia, Lục Kiêu Hà đỗ xe vào gara xong liền chuẩn bị xuống xe, Mãn Nhập Mộng còn muốn nói gì đó, Lục Kiêu Hà đã duỗi tay nhéo lấy hai bên má cô.
Nhéo như vậy, gương mặt trắng nõn của cô cùng cái miệng hồng nhuận đều chu lên, cô ậm ừ nói chuyện: "... Tiểu... Tiểu Lục gia, anh buông ra."
Tay đụng tới làn da mềm mại tinh tế, Lục Kiêu Hà không hề thả lỏng lực đạo chút nào, nhưng đôi mắt trước sau lại nhìn chằm chằm vào cái miệng hồng nộn của cô, dịch cũng không dịch chút nào.
Anh nghĩ thầm, hương vị của cô gái nhỏ nếm thử hẳn là sẽ không tệ, chắc là sẽ càng ngọt hơn so với cái bánh kem bơ vừa rồi đi?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]