Chương trước
Chương sau
Edit by Shmily



--------------------------------

Người của Lục gia quả nhiên làm việc như sấm rền gió cuốn, mấy ngày hôm trước mới nói tìm một hầu gái cho Mãn Nhập Mộng, sáng sớm hôm sau, Chúc Nghệ đã đưa một cô gái tới trước mặt cô.

Cô gái này tên là Hứa Lam, lớn hơn vài tuổi so với Mãn Nhập Mộng, là từ công ty đào tạo người làm chính quy tuyển chọn ra, Chúc Nghệ thấy cô ấy cẩn thận lại nhanh nhẹn, cũng lớn tuổi hơn với Mãn Nhập Mộng nên có thể chăm sóc được cô, vì thế cho nên liền mang về nhà.

Hai người vừa gặp mặt, Hứa Lam liền thân thiết khom lưng thăm hỏi: "Chào tiểu thư."

Mãn Nhập Mộng gật đầu mỉm cười: "Chào chị."

Sau khi làm quen đơn giản, cô chủ động dò hỏi vài câu về tình hình cá nhân của Hứa Lam, sau đó lại đem sở thích cũng như hoạt động hằng ngày của mình nói cho cô ấy nghe.

Bộ dáng hào phóng, thái độ ôn hòa, ở trước mặt Chúc Nghệ cũng không hề có bộ dáng rụt rè, thật sự khiến Chúc Nghệ hơi kinh ngạc.

Nói tới xuất thân, Chúc Nghệ là thiên kim tiểu thư có gia thế hiển hách, từ nhỏ tới lớn đều được bồi dưỡng trong những lễ nghi của xã hội thượng lưu.

Nhưng Mãn Nhập Mộng thì khác, đến tuổi này rồi cô mới lần đầu ra khỏi núi, kiến thức tự nhiên không thể so với những cô gái cùng tuổi.

Nhưng từ ngày đầu tiên cô tới Lục gia tới nay, xử sự đều vô cùng khéo léo, không nói nhiều, không hỏi nhiều, chưa từng làm ra chuyện thị phi gì khiến người khác chê cười.



Cô không tự ti vì mình xuất thân từ nông thôn, cũng không có ỷ vào được Lục lão gia tử yêu thích mà trở nên ương ngạnh, ngược lại còn rất ôn nhu ngoan ngoãn, biết quan tâm người lớn, cũng đối xử rất tốt với người hầu.

Tới Lục gia hơn một tháng, từ trên xuống dưới Lục gia đều rất thích cô, ngay cả đứa con trai vô tâm vô phổi kia của bà hình như cũng có chút để bụng đối với cô gái nhỏ này.

Chúc Lệ lúc đầu vốn là nể mặt Lục Thương nên mới chăm sóc cô tốt như vậy, nhưng mà tới bây giờ thì cũng thực sự muốn Mãn Nhập Mộng vui vẻ.

Nhìn Mãn Nhập Một, thấy cô đã hỏi xong mọi chuyện, đang ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh, Chúc Nghệ kéo tay cô qua: "Có thích không?"

"Thích ạ."

Mãn Nhập Mộng cười ngọt ngào với Chúc Nghệ: "Cảm ơn dì Chúc ạ."

Cô không giống như những thiên kim tiểu thư trong giới đi nịnh nọt Chúc Nghệ cười, bình thường lời nói cũng không nhiều lắm, lăn qua lộn lại cũng chỉ có hai chữ "cảm ơn", nhưng Chúc Nghệ biết, hai chữ "cảm ơn" này của Mãn Nhập Mộng mới là thật lòng nhất,

Nhìn người nhiều, Chúc Nghệ đương nhiên biết, cô gái nhỏ đơn giản như Mãn Nhập Mộng đã ít nay lại càng ít hơn.

Bà xoa xoa tóc Mãn Nhập Mộng, ôn nhu dặn dò: "Đi đi, hai đứa về sau sẽ sớm chiều ở chung, trò chuyện tiếp đi, làm quen với nhau nhiều một chút.:

"Dạ."

***

Trên đường trở về phòng ngủ, hai người gặp Lục Kiêu Hà, anh tựa hồ mới vừa rời giường, mặc một cái áo thun rộng thùng thình cùng quần dài, người như không xương dựa vào cửa sổ bên cạnh, khuỷu tay chống vào cửa sổ, đầu ngón tay còn kẹp một điếu thuốc chưa châm lửa.

Lục thiếu gia đang híp mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, Mãn Nhập Mộng theo ánh mắt anh hướng ra ngoài cửa sổ nhìn xem, hiện tại mặt trời vừa mới lên cao, tiểu Lục gia chắc là đang... tắm nắng?

Cô mê mang thu hồi mắt, đúng lúc chạm phải ánh mắt chây lười của Lục Kiêu Hà đang nhìn mình.

Tròng mắt của anh không phải là đen thuần, có chút ánh sáng màu hổ phách, lúc nhìn cô, đáy mắt dần dần tràn ra chút hứng thú, khiến người ta không nắm bắt được.

Mãn Nhập Mộng thu lại tâm trí, lên tiếng gọi anh: "Chào buổi sáng, tiểu Lục gia."

Lục Kiêu Hà như đã quen nhìn phương thức đối xử với người khác ngoan ngoãn nhưng lạnh nhạt này của Mãn Nhập Mộng, cô gái này thật sự rất biết giả vờ.

Mấy ngày hôm trước, khoảng cách giữa hai người dường như gần hơn một chút, nhưng không lâu sau gặp lại, cô đã hoàn toàn không còn thân thiết như lúc trước nữa, giống như những chuyện đó đều chưa từng xảy ra vậy.

Mỗi ngày đều như một ngày mới.

Ừm, mới qua một ngày đã lạnh nhạt như vậy rồi.

Tức thì tức, nhưng thái độ của cô lại rất hoàn hảo, đây là chỗ khiến người khác cảm thấy bực bội.

Lục Kiêu Hà lười phản ứng lại cô, quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, thẳng đến khi thân ảnh của Mãn Nhập Mộng sắp biến mất, anh mới chậm rãi hỏi: "Cô ta là ai?"

Mãn Nhập Mộng dừng chân: "Là người dì Chúc tìm tới để chơi với em."

Cô không nói là hầu hạ hay chăm sóc, cái từ "chơi" này khiến Hứa Lam đang căng thẳng bất an đứng bên cạnh nhiều ít đều có chút cảm động.

Lục Kiêu Hà cười một cái, ngậm điếu thuốc không mặn không nhạt nói: "Bây giờ em còn rất có phong thái của tiểu thư đấy."

Mãn Nhập Mộng xoay người nhìn anh trong chốc lát, lại đi tới vài bước, rất nghiêm túc hỏi: "Tiểu Lục gia thích chị gái này sao? Em nhường cho anh, chị Tiểu Lam nếu đi theo anh cũng sẽ tốt hơn so với em."

Vầng sáng ấm áp ngoài cửa sổ dừng trên hàng mi đang rũ xuống của Lục Kiêu Hà, anh vẫn chưa nâng mắt lên nhìn cô, bộ dáng không chút để ý: "Không có hứng thú."



Mãn Nhập Mộng đột nhiên mỉm cười, thanh âm ngọt ngào: "Tiểu Lục gia cũng rất có phong thái của thiếu gia."

Lời này rõ ràng là phản lại anh, nhưng ngữ khí lại vô cùng ôn nhu ngọt ngào, hiển nhiên là đủ trào phúng.

Lục Kiêu Hà sửng sốt hai giây, bỗng nhiên cười.

Thì ra cũng không phải ngoan như vậy sao.

Có chút thú vị, hiện tại anh đột nhiên muốn nhìn xem cô nhóc này không giả vờ ôn nhu hòa thuận thì sẽ giương nanh múa vuốt ra sao.

Hai người rời đi, Lục Kiêu Hà rốt cuộc cũng bật bật lửa châm thuốc, mày nhíu nhíu, chỉ vì muốn xem cô một cái thôi mà đáng giá anh phải dậy sớm như vậy đứng ở đây chờ sao?

Anh còn chưa đeo cả dép đây này, đệch!

Mãn Nhập Mộng đưa Hứa Lam vào phòng ngủ của mình, nói qua một số thói quen sinh hoạt cho cô ấy biết, lại nói cô ấy không cần sợ hãi hay câu nệ gì, trò chuyện ngắn ngủi qua đi, Hứa Lam đối với cô tiểu thư mới này có nhận thức sâu sắc hơn.

Tuổi không lớn, tâm nhãn không nhiều lắm, nhưng tâm tư lại rất sâu, không phải người có thể dễ dàng lừa gạt, cô cũng yên tâm hơn nhiều, ít nhất thì không giống như những tiểu thư lúc trước cô phải hầu hạ, ương ngạnh lại không nói lý.

Mãn Nhập Mộng cũng hiểu thêm chút ít về Hứa Lam, cô ấy làm công việc này đã nhiều năm, hầu hạ qua một số thiên kim tiểu thư, mới vừa vào nghề đã phải chịu đánh chịu mắng cho nên có thể học được một số thứ như nhìn mặt đoán ý, hoặc là dỗ dành tiểu thư vui vẻ.

Sau đó, Mãn Nhập Mộng cũng không có thật sự coi cô ấy là người hầu mà đối đã, cô cũng không phải tiểu thư nhà có tiền thật sự, không cần phải làm màu như vậy.

Người với người ở chung, quan trọng nhất là tình bạn và sự tín nhiệm, coi như là người bạn đầu tiên cô kết giao được khi tới Vĩnh Chiết đi.

***

Một khoảng thời gian sau đó, Mãn Nhập Mộng đột nhiên không thường xuất hiện xung quanh biệt thự nữa, mới đầu Lục Kiêu Hà cũng không có để ý tới, nhưng qua một thời gian dài thì cũng có nghe nói tới.

Thì ra cô đăng ký tham gia một cuộc thi đấu vẽ tranh quốc tế ở Trung Quốc, giải đấu này cao thủ nhiều như mây, cạnh tranh kịch liệt, Mãn Nhập Mộng vô cùng coi trọng cuộc thi này.

Bởi vậy cả ngày cô đều ngốc ở trong phòng tranh, có đôi khi cũng chẳng buồn ăn cơm, một tuần trôi qua, Lục Kiêu Hà chỉ nhìn thấy cô được vài lần, đều là ở trên bàn cơm, cô cơ hồ là ăn xong thì sẽ chạy về phòng tranh ngay lập tức.

Hôm nay thư thường lệ.

Mãn Nhập Mộng nuốt xuống miếng cơm cuối cùng, chuẩn bị đứng dậy, Lục Kiêu Hà đột nhiên gõ vào bát: "Ngồi xuống, uống canh đã."

"Dạ?"

Mãn Nhập Mộng quay đầu nhìn anh, ánh mắt đầy vẻ mê mang.

Những người trong Lục gia cũng sửng sốt, Lục Kiêu Hà là đang quan tâm người khác sao? Lại còn là cô nhóc nhà họ Mãn?

Bình thường cũng không thấy hai chúng nó có quan hệ tốt mà, có đôi khi thậm chí cả ngày còn chả nói với nhau được câu nào, đột nhiên quan tâm người ta như vậy, quả thực khiến bọn họ không hiểu thấu.

Ngay cả Mãn Nhập Mộng cũng không hiểu được: "Gì ạ?"

Lục Kiêu Hà buông đũa, nhìn Hứa Lam: "Múc cho cô ấy bát canh gà, uống xong rồi nói tiếp."

"Em ăn no rồi."

Lục Kiêu Hà nhếch miệng: "Vậy hôm nay em cũng đừng hòng vẽ tranh."

Mãn Nhập Mộng trợn tròn đôi mắt.

Người này làm sao vậy, chẳng lẽ anh còn có thể đập phòng tranh của cô sao?

Nhưng thần sắc của Lục Kiêu Hà nói cho cô biết.

Đúng vậy, anh có thể.

Mãn Nhập Mộng ngoan ngoãn ngồi xuống: "Uống nửa bát có được không, em thực sự no rồi."

Lục Kiêu Hà cũng không muốn làm khó cô, nhàn nhạt nói: "Tùy tiện."

Hứa Lam nhìn chằm chằm Mãn Nhập Mộng uống được nửa bát canh gà, đợi cô thật sự hoàn thành như đã hứa thì liền báo lại cho Lục Kiêu Hà, anh nghe xong thì ừ một tiếng, cúi đầu tiếp tục ăn không nói thêm lời nào nữa, Mãn Nhập Mộng thấy anh không nói gì nữa thì giống như trút được gánh nặng, rời khỏi bàn ăn.

Cơm nước xong xuôi, lúc dì giúp việc ở bếp lên bàn thu dọn đồ ăn thừa, Lục lão gia tử không nhịn được mà nói: "Ban đầu ông còn lo con không thích Mãn Mãn, sẽ bắt nạt con bé, hiện tại thấy con quan tâm con bé như vậy, thật sự là ra dáng một người anh trai tốt rồi đó."

Lục Kiêu Hà nhíu mày, tay kẹp điếu thuốc dừng một chút, thân ảnh đứng lại vài giây, đột nhiên xoay người rời đi: "Ai là anh trai của em ấy chứ."

Trong lòng buồn phiền, Lục Kiêu Hà đi một đường không dừng.

Đi hai vòng xung quanh biệt thự, vừa ngẩng đầu liền thấy cô nhóc họ Mãn đang ngồi trước cửa sổ vẽ tranh.

Ánh sáng ấm áp bên ngoài đều phủ ở trên người cô, thiếu nữ tắm dưới ánh nắng, váy áo màu trắng nhiễm vài giọt mực nước, ngay cả trên mặt xinh đẹp cũng có không ít vết mực đen, nhưng vẫn xinh đẹp không gì sánh được.

Tia nắng sáng chói, thời tiết khô ráo thiêu đốt khiến vạn vật đều trở nên nôn nóng, ngay cả gió nhẹ ngẫu nhiên cũng nóng bỏng hỗn loạn một cỗ nhiệt ý, nhưng khi nhìn thấy Mãn Nhập Mộng, Lục Kiêu Hà cảm thấy cô phảng phất như đã đem cái nóng mùa hạ nghiền nát, biến thành ôn nhu.

Rốt cuộc là cô đang vẽ tranh, hay là cô chính là bức tranh đây...

Mãn Nhập Mộng nghiêng đầu chấm mực, lúc nâng bút liền nhìn thoáng qua Lục Kiêu Hà bên dưới cửa sổ, anh dựa vào góc tường hút thuốc, ánh sáng sau giờ Ngọ bị anh đạp ở dưới chân, phía sau là một cái bóng rất dài.

Anh cũng đang nhìn cô.

Mãn Nhập Mộng ngẩn ra.

Lục Kiêu Hà không tiếng động chỉ nhẹ cái mũi của mình, lại chỉ về phía cô, Mãn Nhập Mộng bất giác dùng tay chỉ lên mặt mình: "Em?"

Lục Kiêu Hà cười gật đầu, cố tình đè nặng thanh âm, không phát ra tiếng hai chữ: "Bẩn."

Mãn Nhập Mộng mê mang lau lau cái mũi, nhưng trên tay cô cũng dính mực nước, ngược lại càng lau càng đen, lau xong còn thò đầu ra ngoài cửa sổ cho anh xem: "Sạch chưa ạ?"

Trong cổ họng Lục Kiêu Hà tựa hồ đang đè nặng tiếng cười, cong môi nói: "Ừ, sạch rồi."

Mãn Nhập Mộng cũng cười: "Tiểu Lục gia lại tắm nắng sao?"

Trong mắt Lục Kiêu Hà tựa hồ có chút ấm áp, thanh âm lười biếng có chút khàn: "Đang nhìn em."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.