Buổi sáng Mạc Nhan nhận được tin nhắn của lớp trưởng, trước buổi tối phải nộp bản tổng kết năm học. 
Cô rất buồn bực, loại văn hành chính này hầu như là từ bé viết thành lớn, tổng kết là khi vào đại học một học kỳ một tiểu kết, một năm học một tổng kết. Cô gửi tin nhắn cho Nghiêm Tiêu: “Anh Tiêu, hôm nay anh đến phòng tự học nhé, nhớ mang theo máy tính nhé.” 
Cô vốn không thường gọi Nghiêm Tiêu như thế, hay gọi nhất là sư huynh Nghiêm Tiêu. 
Mạc Nhan từ nhỏ lớn lên dưới cái bóng của Nghiêm Tiêu. Bố mẹ cô và bố mẹ Nghiêm Tiêu vốn là giáo viên cùng một trường, lúc đó đãi ngộ của giáo viên nhân dân không được tốt lắm, hai nhà ở cùng một ký túc xá dành cho giáo viên, và cũng là hai nhà đối diện. 
Nghiêm Tiêu lớn hơn Mạc Nhan một tuổi, sinh ra đã thanh tú nho nhã, như câu nói của một ông chủ nhiệm dưới lầu là: “Anh xem con mắt, cái mũi đó của đứa bé, rõ ràng cũng không có gì đặc biệt, nhưng nhìn là biết không giống người khác.” 
Mạc Nhan sau khi sinh ra, dưới sự quan tâm của bố mẹ hai nhà, lớn lên cùng Nghiêm Tiêu. 
Đáng tiếc là Mạc Nhan hoàn toàn không có ấn tượng gì với khoảng tuổi thơ trong sáng mà vô tư đó, nếu không có những bức ảnh làm chứng, cô nhất định cảm thấy mọi người đang đùa giỡn mình. Sau đó cô cũng không may học cùng trường tiểu học với Nghiêm Tiêu, rồi là học cấp hai, hoàn toàn là bi kịch. Nghiêm Tiêu là học sinh ưu tú 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-la-vi-thoi-quen/95161/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.