Tiết cuối cùng là tiết hoạt động tự do, Đổng Gia Hòa yêu cầu những người lớp 6 tham gia chạy tiếp sức tập hợp ở sân thể dục để uyện tập chạy tiếp sức.
Đổng Gia Hòa đến phòng thiết bị để mượn thiết bị nên bảo bạn học ra sân thể dục trước.
Dụ Hạ và bọn Lâm Chi Ngôn đã tới sân thể dục, trên sân thể dục có rất nhiều người và rất nhiều lớp đều đang luyện tập để chuẩn bị cho đại hội thể thao.
Đổng Gia Hòa đã sắp xếp xong vị trí, một nửa sẽ đứng ở điểm xuất phát 100 mét, còn một nửa khác sẽ đứng ở điểm cuối 100 mét.
Dụ Hạ biết rõ vị trí của cuộc đua tiếp sức, người đứng phía sau cô là Đổng Gia Hòa, cô nhìn một cái, sửng sốt.
Dụ Hạ kinh ngạc: "Sao cậu lại xếp hàng ở đây?"
Lục Nhiên khoanh tay, lười biếng ngước mắt lên: "Đây vốn dĩ là vị trí của tôi."
Dụ Hạ nhỏ giọng nói: "Trần Toàn đã nói với tớ rồi, Đổng Gia Hòa là người cuối cùng, cậu ấy hẳn là phải xếp sau tớ mới đúng."
Lục Nhiên mặt không đổi sắc: "Đổng Gia Hòa cũng nói với tôi rồi, cậu ta cảm thấy mình chạy chưa đủ nhanh nên phải giao cho tôi ở cuối mới yên tâm."
Dụ Hạ không có tiếp tục trầm ngâm vấn đề này: "Cậu chạy nhanh đến vậy à?"
Lục Nhiên nghiêng đầu, nhìn Dụ Hạ cười: "Bây giờ cậu đã biết bạn cùng bàn của mình xuất sắc đến mức nào rồi chứ?"
"Bạn ngồi cùng bàn của cậu lợi hại như vậy, có phải cậu cảm thấy rất hãnh diện không?" Cậu lười nhác cong khóe môi.
Dụ Hạ sửng sốt một chút, cười: "Không phải tớ đã nói với cậu làm người phải biết khiêm tốn sao?"
"Đã biết, lớp trưởng nhỏ."
Cuộc luyện tập chạy tiếp sức đã bắt đầu, bạn học đầu tiên đã chạy ra đường băng.
Dụ Hạ đứng ở phía trước Lục Nhiên, có vài sợi tóc đen loà xoà dưới cổ áo đồng phục.
Lục Nhiên nhìn chằm chằm vào bóng lưng Dụ Hạ, đột nhiên nói: "Lớp trưởng nhỏ, tóc cậu bị mắc vào dây kéo rồi."
Dụ Hạ a một tiếng: "Thật sao?"
Cô hơi cúi đầu, nâng tay lên, chuẩn bị vén tóc cởi bỏ dây cột tóc.
Lúc này, Lục Nhiên đột nhiên tiến về phía trước vài bước, cậu cũng đưa tay ra, ngón tay thon dài chạm vào cổ tay Dụ Hạ.
Dụ Hạ cứng đờ người, vô thức dừng lại.
Cậu nhẹ nhàng cười một tiếng, giọng điệu cao lên: "Dụ Hạ, để tôi giúp cậu."
Dụ Hạ đứng ở đó, nhận thấy được Lục Nhiên đột nhiên tới gần cô. Hơi thở của Lục Nhiên rất nhẹ, phả vào tai cô, có chút nóng lên.
Cô rũ mắt xuống: "Cảm ơn."
Lục Nhiên khom lưng, nói một câu vào tai Dụ Hạ, giọng nói hơi trầm xuống, có chút khàn khàn.
"Dụ Hạ, cậu khách khí với tôi làm gì?"
Lục Nhiên đứng rất gần Dụ Hạ, mùi thơm trên cơ thể Dụ Hạ đánh úp lại, sau gáy lộ ra một phần làn da trắng như tuyết.
Cậu cầm tóc Dụ Hạ lên, mái tóc đen nhánh rơi xuống trên tay Lục Nhiên, khiến người ta có chút ngứa ngáy.
Giống như có thứ gì đó đang nhẹ nhàng lay động trái tim cậu.
Cậu nghịch tóc Dụ Hạ, khóe miệng hơi nhếch lên.
Một lát sau, Dụ Hạ đưa lưng về phía Lục Nhiên, nhẹ giọng hỏi: "Đã được chưa?"
Lục Nhiên tiếp tục nghịch tóc Dụ Hạ: "Còn một chút nữa, tóc đang bị vướng ở cổ áo."
Dụ Hạ nghe lời ồ một tiếng.
Cô đứng tại chỗ không nhúc nhích, mặc cho Lục Nhiên tiếp tục khảy tóc mình.
Lục Nhiên thấy dáng vẻ ngoan ngoãn của Dụ Hạ, nhẹ giọng cười.
Vài phút sau, Dụ Hạ lại hỏi: "Lục Nhiên, bây giờ đã được chưa?"
Lúc này Lục Nhiên mới ừ một tiếng, chậm rãi thu hồi tay, vén tóc Dụ Hạ ra ngoài đồng phục.
Cậu liếc mắt một cái, lại đặt tay lên cổ áo đồng phục của Dụ Hạ, chỉnh lại cho cô.
Các bạn học phía trước lần lượt chạy xong, sắp đến phiên Dụ Hạ. Dụ Hạ nhìn, trong lòng có chút lo lắng.
Cô vô thức nắm chặt tay lại.
Lục Nhiên thấy thế, nhẹ nhàng cười một tiếng.
"Cậu không cần phải lo lắng."
Dụ Hạ quay đầu nhìn Lục Nhiên.
"Đường băng chỉ ngắn thôi, cậu đừng suy nghĩ gì cả, hãy chạy hết sức có thể là được."
Lục Nhiên nhìn Dụ Hạ, ngữ khí mang theo sự chắc chắn và tự tin.
"Hơn nữa, có tôi ở phía sau cậu, cậu sợ cái gì?"
Không biết vì sao, sự lo lắng của Dụ Hạ dần tiêu tan.
Đến phiên Dụ Hạ, cô nhận gậy tiếp sức, chạy ra đường băng.
Dụ Hạ chạy rất nhanh, có chút khác biệt so với tưởng tượng của Lục Nhiên.
Lục Nhiên nhìn bóng dáng của cô, nhướng mày.
Dụ Hạ chạy đến đích, đưa gậy tiếp sức cho Đổng Gia Hòa. Đổng Gia Hòa tiếp tục chạy sang đầu bên kia.
Dụ Hạ hơi thở dốc, tiếp tục nhìn về phía đường băng.
Người cuối cùng là Lục Nhiên.
Lục Nhiên cầm gậy tiếp sức, tốc độ của cậu rất nhanh, trong thời gian rất ngắn đã gần như đến đích.
Vạt áo của cậu bị tốc lên, dường như còn mang theo tiếng gió.
Lục Nhiên bước một bước dài, về đích dễ dàng.
Sau đó, lại luyện tập thêm vài lần, bạn học trong lớp mới dần dần tản ra.
Dụ Hạ đang muốn rời đi, nhưng khi cúi đầu nhìn lại thì phát hiện dây giày của mình bị lỏng, cô ngồi xổm trên mặt đất, cột dây giày cẩn thận.
Dưới ánh hoàng hôn, ánh sáng có chút mờ mịt, khi chiếu lên người Dụ Hạ, làn da cô càng trắng hơn.
Lục Nhiên nhìn chằm chằm Dụ Hạ một hồi, mới tiến lên.
Dụ Hạ chú ý tới một cái bóng đang đổ xuống.
Cô dừng lại ngẩng đầu lên nhìn người đó.
Lục Nhiên cong eo, cúi đầu nhìn Dụ Hạ, ngữ điệu lười nhác: "Cậu đang cột dây giày à?"
Dụ Hạ nhẹ nhàng hỏi: "Cậu có chuyện gì sao?"
Giây tiếp theo.
Lục Nhiên hơi khuỵu chân, chậm rãi hạ người xuống. Cậu ngồi xổm trên mặt đất, chống hai tay lên đầu gối, rũ mắt nhìn Dụ Hạ.
"Dụ Hạ, vừa rồi cậu chạy rất nhanh."
Nhìn cô nhỏ con, nhưng tốc độ lại không chậm khiến cậu có chút kinh ngạc.
Dụ Hạ nghiêm túc trả lời: "Sức khỏe của tớ không được tốt, mẹ tớ bảo tớ tập thể dục nên thỉnh thoảng tớ sẽ đi chạy bộ."
Lục Nhiên nghiêng người về phía trước, khoảng cách với Dụ Hạ lập tức được kéo gần hơn.
Cậu vẫn luôn nhìn Dụ Hạ, bỗng dưng cười.
"Dụ Hạ, cậu vẫn luôn nghe lời như vậy à?"
Dụ Hạ lắc đầu: "Nhưng mà, đến lúc chạy thi đấu, tớ vẫn sẽ hồi hộp."
Lục Nhiên trầm mặc vài giây.
Sau đó.
Cậu nâng tay lên, ngón tay thon dài đặt trên đầu Dụ Hạ. Mái tóc đen mềm mại của Dụ Hạ, nhẹ nhàng chạm vào lòng bàn tay cậu.
Lục Nhiên cười cười, xoa đầu Dụ Hạ.
Dụ Hạ cảm nhận được một cảm giác ấm áp từ đỉnh đầu truyền đến.
Ngay sau đó, giọng nói thản nhiên của Lục Nhiên vang lên, có chút nghiêm túc.
"Từ bây giờ mỗi khi cậu lo lắng hãy nói cho tôi biết."
Cậu nhẹ nhàng cười một tiếng, âm cuối dài lâu trầm thấp.
"Tôi lợi hại như vậy, cậu không cần phải sợ cái gì cả."
......
Sau vài đợt huấn luyện, liền tuyên bố giải tán.
Đám người Lục Nhiên cùng đi siêu thị mua nước.
Lúc này toàn trường đã tan học, học sinh bắt đầu cùng nhau đi trong trường học ngày càng nhiều lên.
Lâm Chi Ngôn đi bên cạnh Dụ Hạ, trên trán xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng.
"Rõ ràng đã là mùa thu rồi mà sao còn nóng như vậy chứ?" Lâm Chi Ngôn oán giận.
Mạnh Tử Thành đi ở phía trước Lâm Chi Ngôn, nghe thấy cô nói chuyện liền quay đầu lại mắng cô một cái.
"Mới vừa chạy xong đương nhiên là nóng rồi, cậu cho rằng sân thể dục sẽ lắp điều hòa cho cậu à?"
"Cậu......" Lâm Chi Ngôn ngừng phẩy tay: "Có gan thì đừng bỏ chạy!"
Mạnh Tử Thành vừa thấy có chuyện không ồn, lập tức bỏ chạy.
Lâm Chi Ngôn dậm chân, đuổi theo đánh cậu.
Dụ Hạ mím môi cười, khóe miệng hơi nhếch lên.
Cô đã quen với cảnh tượng này.
Lục Nhiên đi phía trước cố ý giảm tốc độ.
Chỉ chốc lát.
Cậu liền đi song song với Dụ Hạ.
Lục Nhiên nhìn mái tóc đuôi ngựa có chút đung đưa của Dụ Hạ, mỉm cười.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]