Dụ Hạ ngẩn ra một hồi, mới định thần lại.
Cô nhỏ giọng nói: "Cảm ơn."
Dụ Hạ muốn đứng lên, không nghĩ tới Lục Nhiên lại tiến lên một bước, chống đỡ không nhúc nhích.
Dụ Hạ cũng không thể ra.
Lục Nhiên nghiêng người, rũ mắt nhìn cô, không chút để ý kéo dài giọng.
"Sao cậu còn không ra, định ngồi xổm ở đó suốt à?"
Nói là vậy, nhưng tay Lục Nhiên vẫn không dời đi, vẫn gác tại chỗ.
Một chút cũng không có ý định buông tay.
Dụ Hạ hít sâu một hơi, trừng mắt nhìn Lục Nhiên một cái, nói một cách bình tĩnh nhất có thể: "Vậy cậu xê qua một chút đi."
Lục Nhiên vẫn để yên không di chuyển, cậu cúi đầu, đánh giá Dụ Hạ.
Tuy nhiên, Lục Nhiên cũng không dừng lại lâu lắm, nhìn bộ dáng của Dụ Hạ, cậu cười khẽ ra tiếng.
Tay Lục Nhiên vẫn đặt trên đầu nhỏ của Dụ Hạ.
Bên dưới bàn tay cảm nhận được sự mềm nhẹ, lông xù xù.
Lục Nhiên lại xoa đầu nhỏ của cô, sau đó mới lùi lại một bước, nhường đường cho Dụ Hạ ra.
Khi Dụ Hạ ngồi trở lại chỗ ngồi, đuôi ngựa của cô đã rối tung lên.
Dụ Hạ thở dài, cô không cách nào khác đành phải dùng ngón tay câu lấy dây buộc tóc, kéo nó xuống.
Mái tóc đen mượt mềm mại xoã xuống trên vai cô.
Dụ Hạ tùy ý dùng ngón tay chải đầu tóc của mình, sau đó vén mái tóc dài ra sau đầu.
Một cái tay khác cầm lấy dây buộc tóc trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-la-vi-dong-tam/2530143/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.