Khương Nguyên mệt mỏi đến không mở nổi mắt, trong cơn mơ màng, nàng nghe thấy giọng nói trầm thấp của Tướng quân vang lên bên tai.
Không nghe rõ hắn nói gì, nàng nhắm mắt, mệt mỏi cử động ngón tay, lười biếng hừ nhẹ vài tiếng.
Vậy mà, vài hơi thở sau, đôi bàn tay to lớn ấy lại luồn xuống vai và khoeo chân, bế bổng nàng lên.
Thân thể đột ngột rời khỏi giường, lơ lửng giữa không trung, Khương Nguyên lập tức tỉnh táo hoàn toàn.
Sợ bị ngã xuống đất, nàng theo bản năng đưa hai tay ôm lấy cổ hắn, vô thức mở to mắt nhìn vị phu quân vừa mới thành hôn của mình.
Bùi Nguyên Tuân chỉ mặc một lớp áo trong màu trắng ánh trăng, vạt áo xộc xệch mở rộng, để lộ lấp ló vùng eo và bụng săn chắc rõ từng khối cơ. Mái tóc đen nhánh xõa xuống hai bên má, che đi phần quai hàm góc cạnh lạnh lùng, khiến cho khí thế nghiêm nghị, trầm lặng của hắn dịu đi không ít.
Đôi mắt đen láy tựa sao trời của hắn sâu thẳm như đầm nước, ánh mắt dịu dàng nhìn nàng nói: "Ta bế nàng đi tắm rửa."
Nghe thấy hai chữ tắm rửa này, không biết có phải vì cảnh giác mà nghĩ đến điều gì không, mặt Khương Nguyên bất giác đỏ ửng lên.
Lần vào sáng sớm, nàng đã nếm đủ "cay đắng" mà hắn mang lại, lần này, nàng quyết không ngoan ngoãn để hắn bế đi.
Nàng giãy giụa tuột xuống khỏi vòng tay rộng lớn của hắn, tay chân luống cuống chỉnh lại vạt áo. Chỉ là trong lúc quay đầu, nàng vô tình liếc thấy vết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-la-tieu-thiep-nguyet-minh-chau/4685586/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.