Lưỡi dao găm cắm ngập vào trong cột, ngay cả chuôi dao cũng toát ra hàn ý rợn người. Tuy không biết thân phận của người vừa đến, nhưng khi giọng nói trầm lạnh của hắn vang lên, mang theo khí thế lẫm liệt sát phạt quyết đoán, Văn đại phu đứng đầu sợ tới mức hai chòm râu run lên bần bật, lập tức co giò chạy khỏi y đường.
Ông ta vừa đi, các đại phu còn lại đưa mắt nhìn nhau một lúc rồi bừng tỉnh, người này đẩy kẻ kia, lăn lê bò trườn mà chạy ra ngoài, chỉ sợ chậm một bước sẽ bị lưỡi dao kia chém bay đầu.
Sự hỗn loạn ồn ào trong dược đường nhất thời trở lại yên tĩnh.
Nhìn thấy Tướng quân, Khương Nguyên vừa bất ngờ vừa cảm kích, nàng xách vạt váy, vội vàng chạy mấy bước đến bên cạnh hắn.
Nỗi nhớ nhung bao ngày không gặp được giấu sâu trong đáy mắt, nàng nhìn hắn thật kỹ mấy lượt, xác định hắn không bị thương vì trừ thủy tặc, trái tim treo lơ lửng mấy ngày nay mới hơi thả lỏng, nói: "Sao Tướng quân lại đến đây?"
Chuyện xảy ra trong dược đường vừa nhìn là hiểu, Bùi Nguyên Tuân vén lọn tóc mai vừa rồi trong lúc hỗn loạn đã rơi xuống bên má tuyết của nàng, trầm giọng nói: "Ở quan phủ không tìm thấy nàng, nghe nói nàng đã đến đây. Nàng muốn thi châm cho vị phu nhân này sao?"
Đây mới là chuyện quan trọng nhất lúc này, Khương Nguyên vội gật đầu nói: "Việc không thể chậm trễ, ta muốn mượn y đường ở đây, phiền Tướng quân giúp ta canh giữ, ta cần khoảng nửa canh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-la-tieu-thiep-nguyet-minh-chau/4685576/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.