Khương Nguyên theo sư phụ tu nghiệp ở Hạnh Lâm Y Thự nửa năm, y thuật đã tiến bộ rất nhiều.
Khi ở y đường, Đàm y quan không còn tự mình khám bệnh nữa, mà như một vị Tướng quân mặt lạnh ngồi chỉ huy quyết định sách lược, ngồi bên cạnh Khương Nguyên, xem nàng chẩn bệnh cho bệnh nhân.
Đồng thời bà còn phải tập trung lắng nghe, nếu Khương Nguyên nói có chỗ nào không đúng, bà sẽ không khách khí chỉ ra.
Dĩ nhiên, nếu Khương Nguyên có chỗ nào chẩn không ra hoặc không chắc chắn, liền sẽ đưa ánh mắt cầu cứu về phía sư phụ, Đàm y quan trước nay nghiêm túc, sau khi kiêu ngạo liếc nhìn tiểu y đồ của mình mấy cái, sẽ căng mặt không nhanh không chậm bắt mạch kê đơn, để nàng có thể học hỏi kinh nghiệm của bà.
Ngoài việc khám bệnh, bài học năm ngày một lần vẫn tiếp tục, sáng hôm nay, y thự lại tổ chức một buổi nghiên cứu thảo luận.
Nghiêm Ngọc từ sớm đã đến lớp học.
Tuy nhiên, lần này nàng ta không yên tĩnh ngồi bên bàn học, mà cứ thỉnh thoảng lại thò đầu ra ngoài cửa sổ ngó nghiêng.
Khương Nguyên đến muộn hơn nàng ta một chút.
Nhìn bộ dạng có chút lén lén lút lút của nàng ta, Khương Nguyên cảm thấy khá buồn cười.
Sau khi ngồi xuống, nàng vỗ vai Nghiêm Ngọc, khẽ hỏi: "Nghiêm cô nương, ngươi đang làm gì vậy?"
Nghiêm Ngọc liếc ra ngoài, đôi mắt hạnh cong lên, bí ẩn cười.
Nàng ta đưa ngón tay lên môi ra hiệu cho Khương Nguyên im lặng, sau đó, nàng ta lặng lẽ chỉ về phía cửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-la-tieu-thiep-nguyet-minh-chau/4685542/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.