Về đến khách đ**m, Bùi Nguyên Tuân tự tay lau khô những giọt mưa còn đọng lại trên mặt chiếc ô giấy dầu, sau khi gập lại, liền đưa cho Đông Viễn cất kỹ.
Đông Viễn tỏ vẻ khó hiểu.
Đây chỉ là một chiếc ô thông thường, vậy mà chủ tử lại trân trọng đến thế. Dù lòng đầy nghi hoặc, hắn ta vẫn lập tức làm theo lời dặn của chủ tử.
Có điều, hôm nay chủ tử mang lễ vật sinh thần đến nhà Khương đại phu, đến tận giờ này mới về, khiến hắn ta ở khách đ**m chờ sốt cả ruột.
Đông Viễn hỏi: "Chủ tử, tiểu thư có thích những món quà đó không?"
Bùi Nguyên Tuân nghe vậy, chau mày.
Quả cầu lục lạc kia, Ninh Ninh rất thích.
Chỉ là khi thấy hắn, cô bé có vẻ hơi sợ hãi, không những không cho hắn bế mà còn quay đầu đi để tránh hắn.
Đông Viễn nhìn sắc mặt âm trầm của chủ tử, đoán già đoán non: "Hay là tiểu thư thấy chủ tử nên có chút sợ hãi? Trẻ con gặp người lạ thường hay sợ sệt."
Bùi Nguyên Tuân nặng trĩu tâm sự ngồi xuống, một lúc lâu sau mới trầm giọng hỏi: "Vậy ta nên làm thế nào?"
Đông Viễn vắt óc suy nghĩ.
Ninh Ninh thấy Tướng quân mà sợ hãi cũng không có gì lạ. Tướng quân người cao ngựa lớn, lại ít khi cười nói, khí thế quanh thân như sương tuyết bao phủ, người thường còn không dám đến gần, huống chi là một tiểu thư bé tí?
Nhưng chủ tử phải làm sao để lấy lòng tiểu thư thì Đông Viễn cũng chẳng có kinh nghiệm.
Hắn ta gãi đầu bứt tai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-la-tieu-thiep-nguyet-minh-chau/4685533/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.