Chuyện của Liễu cô nương là một sự cố có phần hoang đường.
Bùi Nguyên Tuân không hứng thú với chuyện riêng của người khác, chỉ cần người không nguy hiểm đến tính mạng là được.
Tuy nhiên, những lời Khương Nguyên nói, hắn vẫn truyền đạt lại nguyên văn cho Dịch Thừa.
Mà Dịch Thừa nghe xong, lòng dạ bất an lau mồ hôi lạnh trên trán, đợi sau khi Liễu cô nương uống thuốc khỏe lại, liền đích thân đưa người về.
Khi Đông Viễn trở lại dịch quán, trời đã sáng rõ.
Hắn ta nhảy xuống xe ngựa, đi thẳng đến phòng của Tướng quân.
Trong phòng, Bùi Nguyên Tuân chắp tay sau lưng đứng bên cửa sổ, bữa sáng thịnh soạn trên bàn không hề động đến một miếng.
Tướng quân trước nay luôn nội tâm, trầm ổn, lúc này hắn đang nghĩ gì, Đông Viễn không đoán ra được.
Nhưng những lời vừa rồi moi được từ miệng Đinh Mạt, nhất định phải tìm cách nói cho Tướng quân biết.
Đông Viễn suy nghĩ rồi nói: "Chủ tử, Khương đại phu đã về Bảo Hòa Đường rồi ạ."
Bùi Nguyên Tuân không quay đầu lại.
Một lát sau, giọng nói nhàn nhạt vang lên: "Tốt."
Lại một lúc sau, giọng nói trầm lạnh khô khốc lại truyền đến: "Thân phận của nàng ngươi đã biết, chuyện quá khứ không được nhắc lại nữa."
Chẳng cần Tướng quân căn dặn, Đông Viễn tự biết chừng mực trong chuyện này.
Di nương nay đã là nữ đại phu có tiếng ở huyện Thanh Viễn, nếu để người khác biết nàng từng là thiếp của Tướng quân, truyền ra ngoài, không biết sẽ có người bàn tán về nàng thế nào.
Đông Viễn nói: "Khương đại phu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-la-tieu-thiep-nguyet-minh-chau/4685531/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.