Hôm ấy, khi hoàng hôn buông xuống, đèn trong Bảo Hòa Đường được thắp lên.
Thôi Văn Niên đến thôn làng ngoại thành chẩn bệnh, trong dược đường chỉ còn lại một mình Khương Nguyên khám bệnh.
Viết xong đơn thuốc cuối cùng, Khương Nguyên xoa xoa cổ tay mỏi mệt rồi đứng dậy, định bụng quay về nhà nghỉ ngơi.
Vừa thu dọn xong túi thuốc và hòm thuốc thì Thôi Văn Niên cũng vừa lúc từ bên ngoài trở về.
Hắn ta vẫn vận một thân trường bào màu trắng ngà, chỉ là sắc mặt không còn ôn hòa như mọi khi mà có chút trầm xuống.
Khương Nguyên hỏi: "Nhị ca, có chuyện gì vậy?"
Hành nghề y, ra ngoài chẩn bệnh, không phải ai cũng kính trọng đại phu, thậm chí có những kẻ ngang ngược, khó ưa còn vin vào cớ đại phu chẩn bệnh không chuẩn để vu vạ, tống tiền.
Khương Nguyên thấy sắc mặt hắn ta không tốt, liền có chút lo lắng là vì chuyện này.
Nhưng Thôi Văn Niên lắc đầu, gượng nở nụ cười ôn tồn nói: "Không phải, chẩn bệnh rất thuận lợi, chỉ là..."
Hắn ta ngập ngừng một lúc rồi nói lảng đi: "Gặp một người quen cũ. Thôi, đừng nhắc đến nàng ấy nữa..."
Hắn ta không muốn nói chi tiết, Khương Nguyên cũng không hỏi thêm.
Mấy hôm trước, Thôi Văn Niên ra ngoài chẩn bệnh gặp phải một ca bệnh khó, một nam nhân trung niên mắc bệnh ho, vốn dĩ sau vài thang thuốc bệnh tình sẽ thuyên giảm, nào ngờ hai ngày nay lại trở nên nghiêm trọng hơn. Mấy đêm liền hắn ta đều thức trắng trong dược đường để tra cứu y thư, xem có thể tìm ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-la-tieu-thiep-nguyet-minh-chau/4685528/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.