Sau khi từ quán trọ về phủ, cuộc sống của Khương Nguyên dường như đã trở lại như cũ.
Mỗi sáng sớm thức dậy, nàng đến Như Ý Đường hầu hạ lão phu nhân trước, đến gần giờ Ngọ thì về viện của mình, nghỉ ngơi một lát để dưỡng thần, làm chút việc kim chỉ, sau đó lại lấy mấy cuốn sách y án đã thuộc làu ra đọc lại vài lần.
Chỉ là thỉnh thoảng nàng lại ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ, hướng về phía Cam Châu mà lặng lẽ xuất thần một lúc.
Tuy nhiên, Vân Nhi mấy ngày nay lại không đến Ngưng Hương Viện nữa.
Tay của nàng ta bị rạch một vết khá lớn, vết thương dài đến hai tấc, chảy rất nhiều máu. Khương Nguyên rắc bột kim sang cho nàng ta để cầm máu, rồi lại quấn một lớp vải mỏng quanh lòng bàn tay và mu bàn tay, dặn dò nàng ta nghỉ ngơi cho tốt, đợi vết thương lành rồi hãy chăm sóc mấy đóa hoa kia.
Lần này Vân Nhi cũng rất nghe lời nàng, yên tâm ở lại Mộc Hương Viện. Khi Khương Nguyên đọc sách thì nàng ta ngồi bên cạnh ngủ gật một cách buồn chán. Trong phòng không có ai nói chuyện, chỉ có ngọn gió cuối thu lướt qua đám dược thảo trong sân, tạo ra những tiếng xào xạc tĩnh mịch.
Trưa hôm đó, Khương Nguyên không ngủ được, lại lười ra ngoài đi dạo, bèn ngồi trên chiếc sập mỹ nhân tcạnh cửa sổ, lấy một cuốn du ký ra xem.
Cuốn du ký đó kể về phong tục địa hình của Cam Châu, Khương Nguyên đang đọc say sưa thì bỗng cảm thấy vai mình bị vỗ nhẹ một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-la-tieu-thiep-nguyet-minh-chau/4685521/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.