Thấy sắc mặt Tướng quân trầm xuống, Khương Nguyên lo lắng nắm chặt ngón tay.
Nàng không biết mình đã nói sai ở đâu, hay làm gì không tốt khiến Tướng quân không vui.
Nàng nhìn chiếc mũ đầu hổ trong tay, nghĩ đến một khả năng. Trước đây Thẩm cô nương đến phủ thăm Nhị nãi nãi, món quà tặng tiểu thiếu gia chắc chắn là vật quý hiếm, so với nó, thứ nàng tặng cho Nhị thiếu gia quả thực quá tầm thường. Nhưng nàng không có món đồ nào đáng giá, chỉ có thể dùng thứ này để bày tỏ tấm lòng của mình.
Khương Nguyên cắn môi, nhẹ giọng nói: "Tướng quân, nếu chàng thấy không hợp, vậy thiếp sẽ nghĩ cách khác."
Bùi Nguyên Tuân im lặng một lúc lâu, nói: "Không có, rất hợp."
Nghe hắn nói vậy, Khương Nguyên mới thầm thở phào nhẹ nhõm.
Chiếc mũ đầu hổ này đã làm được một nửa, chỉ cần khâu xong hai chiếc tai hổ trên đỉnh mũ là có thể dùng chỉ đen thêu chữ Vương lên trán mũ. Nàng thấy chiếc mũ này rất đáng yêu, nếu bỏ đi không dùng thì thật đáng tiếc.
Khương Nguyên khẽ mỉm cười, nói: "Tướng quân thấy hợp là được rồi, thực ra thiếp cũng rất thích."
Bùi Nguyên Tuân ngước mắt nhìn nàng một cái, trầm giọng nói: "Chiếc mũ này, nàng có thể làm hai cái không?"
Khương Nguyên có chút kinh ngạc, nàng không biết tại sao Tướng quân lại muốn nàng làm thêm một cái nữa. Nhưng cái này nàng làm vẫn chưa được tốt lắm, nếu làm thêm một cái, chắc chắn sẽ đẹp hơn. Nàng gật đầu nói: "Được ạ, chỉ là tốn chút công sức."
Bùi Nguyên Tuân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-la-tieu-thiep-nguyet-minh-chau/4685519/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.