Bỏ lại Trương Lôi Vĩ vẫn còn đang ngơ ngác về gia cảnh của mình. Mộ Thiên Du cằm túi đồ đem vào bếp.
Trời cũng bắt đầu nắng gắt, cô vào bếp làm đồ ăn trưa cho bố và một vị khách không mời.
Tuy luôn luôn bận công việc ở công ty nhưng lúc nào bố cũng giành thời gian về ăn trưa với cô.
Cô rất cảm kích về điều đó.
Sắn tay áo vào bếp, cô láy những thứ cần thiết cho buổi trưa và bắt đầu làm việc một cách thành thục.
Trương Lôi Vĩ ngồi bên ngoài chán nản, không biết làm gì thì mò vào bếp.
Tựa lưng vào bức tường, ngắm dáng người nhỏ bé của Mộ Thiên Du đang hì hục trong bếp, trong lòng dội lên một cảm giác khó tả.
- Cậu đứng ngơ ra đó làm gì? Muốn ăn thì phải lăn vào bếp. - Cảm giác như có người đứng sau mình, không cần nghĩ gì nhiều cô cũng biết đó là Trương Lôi Vĩ, cô ra lệnh.
Cứ tưởng cậu ấm sẽ phản kháng, ai nhè cậu ta lại hí hửng chạy tới chỗ cô, đem rỗ rau đã được cô ngắt sạch sẽ bỏ vào bồn và rửa.
Nhìn động tác của cậu ta quả thật là cực kì khó nhọc.
Cứ kiểu này thì rổ rau của cô sẽ bị dập nát dưới bàn tay to lớn của cậu ta.
- Cậu không thể nhẹ nhàng hơn được à?
Vừa nói cô vừa đi tới chỗ cậu ta, nắm từng chỗ rau nhỏ vãy vào trong bồn nước rồi bỏ vào một cái rổ sạch, cứ như thế cô làm hết chỗ công việc của cậu ta. Coi như là không làm gì mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-la-thanh-xuan/64011/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.