Nói gì thì nói, Tạ Ninh vẫn còn rất tức giận vì bị Hạ Huyễn Thần lừa gạt.
Nếu không phải Trần Xuyên là người thật thà không biết nói dối, giờ này chắc cô vẫn còn đang lang thang trên đường chứ không phải ngồi ăn bữa tối thịnh soạn ở Thượng Thực như thế này.
“Anh ngồi yên ở đó, cấm không được bén mảng đến gần em dù là nửa bước.”
Hạ Huyễn Thần càng thêm ăn nói khép nép như cô vợ nhỏ: “Anh sai rồi, tha thứ cho anh được không?”
Thật ra trong lòng Tạ Ninh biết rất rõ, Hạ Huyễn Thần làm vậy chỉ vì lo lắng cho cô quá thôi.
Anh tự tin nắm trong tay thứ có thể khiến phía Châu Sa và Lương Tịnh Nhu cúi đầu nhận thua, cho nên anh cảm thấy không cần đến cô đích thân ra trận.
Nhưng ai bảo anh lại không chịu bàn bạc trước với cô, tự mình nghênh chiến với địch, vậy thì đừng trách cô giận dỗi một chút.
“Anh nghĩ Châu Sa sẽ đồng ý làm theo yêu cầu của chúng ta chứ?”
Tạ Ninh vuốt cái bụng tròn vo, thoải mái nấc lên một cái rồi mới ngẩng đầu hỏi Hạ Huyễn Thần đang chống cằm ngắm nhìn cô từ này đến giờ.
“Cô ta có một ngày để suy nghĩ, nhưng anh nghĩ là sẽ.”
Nói đến đây Hạ Huyễn Thần híp mắt gõ vào mặt bàn một cái: “Cho dù không làm theo thì đã làm sao? Trễ nhất đến tối mai hướng gió sẽ đổi chiều, khi đó mọi thứ sẽ không kết thúc một cách êm đẹp đâu.”
“Còn em, hồi nãy đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-la-quan-chung-an-dua-sao-lai-choc-phai-dinh-luu-the-nay/3611032/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.