Chương trước
Chương sau
Sáng ngày 21.7.2023 – tại nhà của Hoàng Mai.

Ánh nắng chói chang chiếu ngoài ô cửa sổ phòng ngủ của Hoàng Mai. Trong căn phòng nhỏ là một cô gái nhỏ nhắn, mái tóc ngắn rũ rượi, chăn đạp tứ tung, hai tay hai chân mở toang ra, đang ngủ mà cười khà khà nói:

"Các tiểu thịt tươi, lại đây với mẹ nào... Dăm ba mấy đồng bạc lẻ, thích gì mẹ mua hết cho mấy cưng. Ha ha ha ha..."

Phải, cô nàng đang chìm trong giấc mộng đẹp với những tiểu soái ca tươi trẻ. Đối vô cô nàng, trai đẹp và tiền là hai yếu tố cấu thành lên một giấc mộng mà cô cho là "yên bình và thoải mái". Đang say giấc trong mộng đẹp, một tiếng hét the thé vang lên:

"Mai, con nhỏ này, còn ngủ đến bao giờ nữa hả? Mặt trời chiếu đến mông rồi, dậy dậy mau..."

Đang mơ thấy các tiểu thịt tươi đút nho cho mình, cái giọng nói om sòm ấy khiến cô chợt tỉnh giấc, mắt mơ màng nhìn lên. Trước mắt cô là một người phụ nữ trung niên, mái tóc xoăn ngang vai, mặc một chiếc váy hoa ngày hè thoải mái, hai tay chống eo, mặt thì hằm hằm. Nhìn thấy vậy, Mai tỉnh cả ngủ, vừa uể oải cất tiếng: "Mẹ", thì người kia đã kêu lên the thé:

"Cái con nhỏ này, đi đâu mà uống lắm rượu thế hả? Giỏi nhỉ giờ đủ lông đủ cánh rồi thích làm gì thì làm đúng không? Thế này bao giờ mới lấy chồng bla bla..."

Người phụ nữ nói một tràng dài không ngừng nghỉ khiến cho cô nàng ngán đến tận cổ. Hầy, lúc nào cô đi uống rượu về say là bà cũng la mắng không ngừng. Đầu vẫn còn nhức vì đống rượu hôm qua, cô hơi loạng choạng đứng dậy, khoác tay mẹ nịnh nọt:

"Mẹ, mẹ tha con đi. Con lớn rồi mà mẹ, tại bạn con nó thất tình, nó buồn nên con mới uống chung cho vui chứ con cũng có muốn uống đâu. Nào nào, đừng giận, có nếp nhăn đó."

Vừa nịnh nọt, Mai vừa kéo mẹ đi xuống phòng bếp nhằm cho bà bớt giận với cả còn xem bà lấy cho cô cái gì ăn không nữa chứ. Đến bếp, người phụ nữ bóp mũi cô nói:

"Gớm, chị chỉ giỏi chống chế. Ra phòng khách đi, tí mẹ mang đồ ăn sáng với trà gừng giải rượu ra cho."

"Vâng" – Cô nàng nhanh nhảu đáp.

Ra khỏi phòng bếp cô vừa đi vừa nhảy chân sáo thì bất chợt ở phòng khách có thấy bóng dáng của một người đàn ông. Người đàn ông mặc chiếc áo sơ mi đen, quần âu, khuôn mặt khá ưa nhìn với chiếc mũi cao, trên mũi còn có đặt một chiếc kính đen. Anh đang ngồi trên ghế sô pha dài, một tay cầm cuốn sách và chăm chú đọc. Đối diện với người đàn ông đẹp trai khí chất như vậy và quan trọng đó là... anh trai cô, cô không thể không hét lên:

"Sao anh lại ở đây? Không phải anh có dự án hay sao?"

"Xong rồi. Đi uống rượu với trai ngon không? Uống xong còn được trai đưa về nhà nữa chứ." – Anh ngẩng đầu lên, mặt hơi hằm hằm nói.

"Gì, ai uống rượu với trai? Em lớn rồi kệ em. Anh đừng có phàn nàn như bà cô già khó tính nữa." – Mai hậm hực nói, nhanh chóng ngồi vào ghế sofa nhỏ bên cạnh, cầm điện thoại lướt lướt.

Đúng lúc anh chàng định nói tiếp thì người phụ nữ bê khay đồ ăn đi ra nói lớn:

"Lại cãi nhau hả mấy đứa? Mai, ăn đi con. Còn thằng kia, Phong đi mua cho em nó ít thuốc giải rượu, nhà hết rồi."

Nghe mẹ nói vậy, cô quay người ra cười khà khà, làm mặt lêu lêu với anh, nói thầm: "Đáng đời anh, ở nhà mẹ thương em nhất". Mặc dù vậy Phong vẫn nghe thấy lời cô nói nhưng anh chẳng để tâm, dù sao anh em nhà cô cũng thân nhau, à thân ai nấy lo mới đúng...

Anh gấp sách, tháo kính xuống, đứng lên đi đến tủ TV lấy chìa khóa ô tô rồi nhanh chóng bước xuống hầm đỗ xe. Nơi đây là khu nhà ở biệt thự của dân, khá xa so với khu phố nhộn nhịp, có lẽ bà muốn sự yên tĩnh nên mới chuyển đến đây, ngược lại việc đi chợ mua sắm có chút bất tiện. "Lại phải tốn công đánh xe đi vô ích" – Anh thầm nghĩ.

...

Khu vực trung tâm của tỉnh Thịnh Nam là một khu dân cư đông đúc với những khu chợ nổi tiếng thể hiện sự kết hợp của những nền văn hóa khác nhau trên thế giới. Có lẽ do ngày xưa, tỉnh này từng là nơi trao đổi buôn bán với nước ngoài nổi tiếng nên đến còn bây giờ vẫn còn đọng lại những hương vị của nền văn hóa Đông – Tây.

Nắng hạ trải nhẹ trên con đường đá của khu chợ đông đúc, chiếu lên mái tóc dài xoăn nhẹ của cô gái nhỏ, vừa như mở đường cho cô đi đến khắp nơi. Cô mặc một chiếc váy trắng điểm những bông hoa baby màu xanh da trời cùng với chiếc mũ rộng vành, trông thật dịu dàng và xinh đẹp. Cô vừa đi vừa ngắm quang cảnh của đường phố nơi đây, nhẹ mỉm cười và ngân nga vài câu hát.

"Thật là một ngày nắng đẹp. Rất thích hợp cho việc đi bộ." – Nguyệt thầm nghĩ.

Cô ghé vào một cửa hàng hoa quen thuộc mang tên Fleur, vừa bước đến cửa, tiếng gọi quen thuộc lại vang lên:

"Chị Nguyệt, chị tới rồi à."

Đó là giọng của cô gái quản lí cửa hàng. Hai mươi tư tuổi vừa mới tốt nghiệp đại học ngành truyền thông, nhưng vì khám phá ra được đam mê của bản thân nên đã quyết định mở một cửa hoa. Một cô gái vui tươi, nhiệt tình với một cửa hàng hoa trẻ trung và hiện đại đã thu hút kha khá giới trẻ nơi đây. Nguyệt chưa kịp nói, cô gái đã nhanh nhảu nói tiếp:

"Như cũ đúng không chị?"

"Ừ, cảm ơn em." – Nguyệt dịu giọng trả lời.

Cô bé nhanh nhẹn chạy đi lấy hoa, giấy gói rồi nhanh thoăn thoắt đã gói ra một bó hoa đẹp cho cô. Một bó hoa dành dành – loài hoa trắng thuần khiết chỉ nở vào mùa hè, mang hương thơm dịu mát, đẹp như tâm hồn của cô. Từ rất lâu về trước, Nguyệt đã yêu loài hoa này, cô yêu vẻ đẹp và câu chuyện đằng sau nó. Nhẹ nhàng và trong trẻo.

Bó hoa được gói xong, cô đưa tay nhận, cảm ơn rồi ra khỏi cửa hàng. Cầm bó hoa trên tay, cô không thể kìm lại việc đưa bó hoa ấy lên ngửi, đẹp và đầy dịu dàng. Một bó hoa như vậy cũng đủ thắp sáng cả một ngày của cô. Thật kì lạ phải không? Một cô gái cứ cầm bó hoa như thế, ngửi và chờ đợi giữa cái chốn xô bồ này. Sự yên bình ấy khiến cô như tách khỏi thế giới này, tách khỏi dòng người kia. Và thật kì lạ thay khi ở phía bên kia đường, là một người đàn ông đang yên lặng nhìn cô.

Vừa ra khỏi tiệm thuốc, Phong định sẽ đánh xe đi về rồi nhanh chóng lên công ty. Nhưng dự định là vậy, hình ảnh của cô đã lọt vào mắt anh.

Anh đã nhìn thấy cảnh này bao giờ chưa? Rồi.

Anh đã nhìn thấy những người con gái như vậy chưa? Rồi.

Nhưng anh vẫn đứng lại nhìn cô.

Không phải vì cô đặc biệt, mà cô đem lại sự đặc biệt – sự bình yên mà anh đang tìm kiếm.

Bất chợt một bài hát ở quán cà phê gần đây vang lên câu hát:

Hoa dành dành nở trắng muốt

Rơi trên chiếc váy xanh thiên thanh của em

"Yêu em", anh thì thầm nói khẽ

Em cúi đầu, ngửi thấy hương hoa thật thơm...

(Sau này - Lưu Nhược Anh)

Anh mỉm cười nhẹ, bước vào ô tô rồi đánh xe về nhà.

- --

Ghi chú: Nếu mọi người tra mạng sẽ thấy hoa dành dành nở từ tháng 3 tới tháng 5. Tuy nhiên ở một số vùng hoa dành dành vẫn nở vào tháng 7,8 do thời tiết nắng nóng kéo dài.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.