Chương trước
Chương sau


Hằng Dạ tiến vào giữa chính phòng tẩm cung, ngồi xuống chiếc giường lớn quen thuộc, tâm trạng hết sức thư thái. Non nửa tháng nay, hòng ép mình phải quên đi tên thần tử vong ân phụ nghĩa kia nên hắn cứ bịn rịn hoài trong cung các phi tần, nào Như phi, nào Vân phi xinh đẹp chờ đợi. Hắn tưởng những thân thể mềm mại đẫy đà ấy có thể nhồi nhét thứ tâm linh lẫn dục vọng trống huơ hoải của hắn, song đến ngày hôm nay, khi đường mắt hắn gặp lại con người thanh lệ nhu mì kia, hắn mới ngộ ra rằng, bản thân hắn vẫn chưa hề chạy thoát ra được sức mê hoặc từ y.

Đổng Tuyết Khanh đứng trong phòng, theo biểu cảm của Hằng Dạ là y đủ hiểu vị Hoàng thượng ngang ngược vẫn còn muốn y. Y đã liên tiếp đấu tranh suốt nửa tháng trời, y không thể không đối mặt với cuộc tình này, Hoàng thượng sẽ chẳng buông tay, vậy nên, muốn sinh tồn chốn Hoàng cung chỉ có thể dựa vào chính mình. Huống hồ, y đâu thể để mặc Hứa Nghiêm chờ chết!

Hằng Dạ một mực im lặng. Dẫu cho hắn muốn ôm lấy giai nhân này biết bao nhiêu, hắn cũng chẳng nguyện chủ động nói ra miệng.

“Các ngươi lui xuống hết đi, Hoàng thượng mệt, cần được nghỉ ngơi.” Đổng Tuyết Khanh điềm đạm phân phó các cung nhân trong phòng.

Hằng Dạ ngẩng lên nhìn y, trước sau vẫn bất động thanh sắc.

Đổng Tuyết Khanh dời gót đến đằng trước hắn, vô cùng dịu dàng cởi áo choàng ngoài lẫn Long ngoa giúp hắn (ngoa: giày),để Hằng Dạ thoải mái nằm xuống giường. Sau đó y tự rót một chén tượu, thành khẩn nâng đến bên miệng vị Hoàng thượng vẫn chẳng lộ chút ít biểu tình gì.

“Hoàng thượng, Người vẫn còn giận ư? Thần thừa nhận hồi trước thần có cùng Hứa Nghiêm… Nhưng mà giờ duyên đã tận, tình đã đoạn, và ban nãy thần đã bày tỏ rồi. Thần là của Người, Người muốn thần như thế nào cũng được.”

“Thế à?” Hằng Dạ bị ý tứ đẫm tình trong đoạn cuối cùng của câu nói kia nhen nhóm lên lửa dục, chẳng qua hắn vẫn chỉ bất động. Hắn muốn thử xem một Đổng Tuyết Khanh bấy lâu luôn lạnh lùng sẽ chủ động cỡ nào đây.

Đổng Tuyết Khanh tự mình uống hết nửa chén rượu, đoạn ngậm nửa số rượu còn lại kê đến bên miệng Hằng Dạ. Hằng Dạ đón nhận cả mỹ nhân cả rượu, nồng nhiệt hôn thật sâu với y, bàn tay cũng song song đó luồn lỏi vào trong y sam Tuyết Khanh. Dòng rượu màu hổ phách tràn ra khỏi khóe miệng bé xinh của Tuyết Khanh, trượt dọc xuống cơ thể mỗi lúc một nhuốm lửa tình của Hằng Dạ. Tuyết Khanh du di nụ hôn vụn vỡ theo từng đường cong vạm vỡ, vươn chiếc lưỡi ướt át thơm hương hướng về phía đũng Hằng Dạ.

“Hààà…” Dương vật Hằng Dạ sắp nứt tới nơi đột nhiên được khoang miệng mềm mềm ngậm trọn, khoái cảm chưa từng có bao giờ xộc thẳng lên não, từng đợt liếm sè sẹ tuyệt không thua gì âm đạo phụ nữ, dạng tận hưởng này Hằng Dạ đã xem qua trong tranh xuân cung, nhưng vốn các quý phi đều thuộc danh môn gia giáo, tất yếu sẽ chẳng chủ động làm những hành động này, mà Hằng Dạ bởi đã chịu sự giáo dục truyền thống lễ giáo phong kiến cũng quyết không chủ động đòi hỏi.

Đổng Tuyết Khanh biết y đang làm càn đấy chứ, nhưng bằng mọi giá nhằm chiếm được lòng tin của Hằng Dạ để cứu Hứa Nghiêm, y cũng chỉ đành liều lĩnh lao vào sự sai trái tột đỉnh thiên hạ này thôi. Đây cũng là lần đầu y dùng cách này phục vụ Hằng Dạ, chiếc lưỡi nhè nhẹ thậm chí có phần nhát gừng liếm lên thứ hung khí to lớn, y hiểu bằng kiểu ấy sẽ đem đến khoái cảm chất ngất ngần nào cho Hằng Dạ. Nhiều lúc, chỉ có đàn ông mới có thể hiểu sâu sắc cảm thụ của cánh đàn ông được.

Hằng Dạ nhẫn nại gần như đã chạm cực hạn. Hắn đẩy Đổng Tuyết Khanh ra, giạng rộng cặp đùi yêu kiều, hừng hực đẩy vào.

“Á!” Sự xâm lấn bất thình lình khiến Đổng Tuyết Khanh suốt nửa tháng nay được nghỉ ngơi bấy giờ lại bị trắc trở, y bất giác cong hông lên muốn rụt lùi ra sau.

Hằng Dạ lập tức đè xuống, che lại môi nhỏ đang dật ra tiếng kêu đau và sự giật lùi của cơ thể, hung khí ướt đầy nước bọt thơm ngát đưa vào lối giữa co thít. Sau vài cú đẩy, cơn đau chợt nguôi ngoai đi ít nhiều, thay vào đó là một ngọn lửa tê dại làm nơi động sau của Đổng Tuyết Khanh được kích thích và sảng khoái một cách kỳ lạ. Y khẽ khàng mút lưỡi Hoàng thượng, nửa tháng nay nửa bên giường trống vắng càng khiến y thể nghiệm sâu sắc hơn sự sủng ái từ Hoàng thượng.

Nhận thấy người bên dưới đã thả lỏng và quyến rũ lên, khoảng thời gian dài lâm hạnh đã bồi dưỡng y nhu cầu bản năng hoan ái, điều nhận thức này làm Hằng Dạ ngạo nghễ cảm giác chinh phục hết sức. Hắn dồn sức thỏa thuê đưa đẩy thật nhanh trong lối giữa mềm mại và chật chội, chẳng mấy chốc đã cuốn bay Đổng Tuyết Khanh lên tới thiên đường.

“A… Hoàng thượng, thần rất… A… Tha cho thần…” Dịch thể trắng đục phun lên giữa bụng hai người, thứ hung khí ra vào của Hằng Dạ vấy chúng tản vào động sau khô khốc, xúc cảm vừa mềm vừa trơn thúc giục Hằng Dạ chuyển động càng thêm nhanh hơn, mạnh hơn.

“Tuyết Khanh, mở chân thêm chút nữa, để trẫm vào sâu hơn nữa nào, a… Đúng rồi, chặt quá, nóng quá.”

Đổng Tuyết Khanh cố dằn nén cơn kích thích điên đảo, thân dưới hai người sít vào càng gần, hai tay y giơ ra sau bấu chặt lấy khăn trải giường, móng tay cơ hồ víu đến bật máu.

Hằng Dạ nhấc đôi chân dài của Tuyết Khanh, áp đến một góc độ lớn nhất, bạt mạng tiến vào nơi sâu thẳm nhất, khẩn cấp rút ra, rồi lại đi vào… Sau vô số lần ma sát khoái cảm, hắn bắn ra luồng nhiệt bỏng rẫy.

“Hộc!” Hằng Dạ phủ lên tấm thân đơn bạc của người phía dưới, hưởng thụ dư vị cao trào nguội đi. Đổng Tuyết Khanh ráng sức thở hổn hển, níu lấy bờ vai rắn rỏi bên trên mình, đôi mắt vô hồn khép lại ngập ngụa trong nỗi chua chát vô biên.

Đêm về khuya, Đổng Tuyết Khanh khẽ khàng xuống giường, đứng bên của sổ, trông ra ánh trăng heo hắt bên ngoài. Y ngoái lại nhìn Hoàng thượng đương ngủ mê mệt trên giường, tâm khảm bất giác đau nhói. Ấy là quân vương của y, là người đàn ông đầu tiên của y. Chẳng nhớ đã từng nghe ai đó nói rằng, mỗi một người đàn bà đều ôm một thứ tình cảm riêng biệt dành cho người đàn ông đầu tiên của nàng ta, vô luận là nàng yêu hắn hay hận hắn. Bản thân y phải chăng cũng như vậy? Y lắc nguầy nguậy đầu, muốn quẳng gọn đống suy nghĩ vẩn vơ đó đi.

Xác định Hằng Dạ đã ngủ say hết sức, Đổng Tuyết Khanh mới lần mò đi ra khỏi tẩm cung. Y chậm rãi đi đến tổng bộ Ngự lâm quân, bên ngoài có bốn thị vệ đứng gác.

“Gọi Thống soái các người đến gặp ta.”

Tay thị vệ thấy y đội một chiếc nón rộng vành màu đen, che khuất gương mặt, thành thử băn khoăn không biết nên làm gì.

“Cầm lấy, các ngươi phải canh gác cả đêm cũng vất vả quá rồi.” Đổng Tuyết Khanh móc ra một thỏi vàng.

“À, dạ vâng ạ.” Chỉ chốc lát sau, Đổng Tuyết Khanh đã vào được bên trong tổng bộ, y ngồi xuống một đầu bàn.

Mà người ngồi phía bên kia, y biết hắn, là Ngụy Đắc Chi —— đại ca của Lạc phi, ỷ vào gia thế kế thừa cùng muội muội được sủng ái, tuổi chưa đến ba mươi mà đã rảnh rang an vị trên chiếc ghế thống lĩnh Ngự lâm quân cao cao.

“Vị nhân huynh này, vừa gặp ta đã tuồn sẵn một thỏi vàng, không phải quan lớn thì cũng là kết giao với hào phú nào đó trong cung? Chẳng rõ ta nói có sai không nhỉ?” Ngụy Đắc Chi tủm tỉm cười.

“Ngươi không cần biết ta là ai! Ta đến muốn thương lượng cùng ngươi một chuyện. Thành công rồi, ta sẽ tặng ngươi một món đồ cổ quý báu.” Đổng Tuyết Khanh nhẹ giọng trao đổi.

“Ha ha! Có vẻ ai ai cũng biết ta khoái sưu tầm đồ cổ khắp thiên hạ rồi há. Không biết sẽ là vật gì đổi vật gì đây?” Lòng hứng thú của Ngụy Đắc Chi nhanh chóng được khơi mào.

“Thả cho người đang bị giam lỏng ở đây đi theo ta. Và thanh kiếm Đoạn Trường do chính tay Từ Phu Nhân(1) đúc đây sẽ thuộc về ngươi.” Đổng Tuyết Khanh đặt lên mặt bàn một thanh kiếm ngắn.

Ngụy Đắc Chi hơi rút kiếm ra khỏi vỏ, lưỡi kiếm sáng choang như khe suối hút cho gã ta không cách nào dời tầm nhìn đi được.

“Thật sắc bén, được chiêm ngưỡng một lần, đời này cũng không uổng.” Ngụy Đắc Chi bịn rịn thả lại kiếm lên bàn, “Có điều ta không gánh được đâu. Ngươi thừa hiểu kẻ đang bị nhốt chính là Hứa Nghiêm dám mạo phạm kháng chỉ rồi đấy, cùng lúc chọc giận cả Thái hậu lẫn Hoàng thượng, đầu ta mơ sao giữ nổi.”

“Ngụy thống lĩnh nói quá lời. Chỉ cần Lạc phi nương nương nói đỡ với Hoàng thượng vài câu, mọi sự của ngươi đều sẽ suôn sẻ mà. Chưa kể ngươi có nhiều thuộc hạ như thế, còn lo không trốn tránh trách nhiệm được hay sao?” Đổng Tuyết Khanh từ tốn nêu ra.

“Ây dà dà, muội muội ta, ừ thì cũng được sủng ái được, nhưng mà nàng ta nào có thể là Đổng Tuyết Khanh một nụ cười trăm vẻ kiều diễm(2) chứ, ai nấy đều biết, y mới là tình cũ sủng mới của Hoàng thượng mà.” Ngụy Đắc Chi nheo mắt phóng về phía đối phương, ý tứ mập mờ.

“Ngụy thống lĩnh quả thực tinh tường, người đã sờ sờ trước mặt vậy thì không cần phải vòng vo nữa. Ta là ai ngươi cũng biết rồi, chung quy ngươi có yêu cầu gì cứ việc nói ra, ta nhất định sẽ không để ngươi phải đảm đương trách nhiệm.” Đổng Tuyết Khanh dứt khoát trình bày gọn lẹ.

“Được, vì Đổng đại nhân, ta chấp nhận dấn thân vào cuộc phiêu lưu này. Yêu cầu của ta rất đơn giản, hy vọng được cùng ngươi một đêm nồng thắm thân mật.” Ngụy Đắc Chi cũng đề đạt thẳng.

“Ngươi! Quá to gan! Ngươi chưa biết mối quan hệ giữa ta và Hoàng thượng ư?” Tai mặt Đổng Tuyết Khanh tức thì đỏ lựng.

“Biết chứ, chính vì biết nên mới muốn được chiêm nghiệm mà. Ngươi có thể hầu hạ Hoàng thượng đến mức để Người sảng khoái bám rịt trên giường, công phu của ngươi ắt hẳn… Khà khà, Đổng đại nhân, ngươi đừng nói đây là vọng tưởng đấy nhé?” Ngụy Đắc Chi thản nhiên nhích mặt lại gần.

Đổng Tuyết Khanh nhíu mày kinh tởm, song vẫn cố nhịn không nhúc nhích.

Vẻ cười treo trên mặt Ngụy Đắc Chi càng thêm *** đãng, nhanh chóng kéo Đổng Tuyết Khanh, vạch áo, kẹp y giữa hai cánh tay gã, để phần lưng mảnh khảnh se sẽ những cơn run của y quay về phía mình, kế đó nhanh thoăn thoắt chỉ trong một giây đã tụt cả quần mình lẫn quần đối phương.

“Đổng đại nhân, chân ngươi khép kín kẽ quá, vẫn không tình nguyện à, thời gian không nhiều đâu.” Ngụy Đắc Chi ngả ngớn trêu chọc.

Đổng Tuyết Khanh buộc lòng phải nhẫn nhục giạng chân ra.

“A… Đổng đại nhân thật là chặt thật là trơn quá đi, có phải vừa mới được Hoàng thượng lâm hạnh không hả, ta đây thật là có phúc khí quá đi thôi, a a… ÁÁÁÁÁ ——” Đang giữa cơn hưng phấn, đột nhiên Ngụy Đắc Chi rống thảm thiết, chầm chậm tách khỏi thân mình Đổng Tuyết Khanh, ngã vật xuống đất, phần eo bị cắm sâu một thanh kiếm ngắn xanh ngọc bích —— kiếm Đoạn Trường.

“Ngươi… thật… thâm hiểm!” Ngụy Đắc Chi gắng gượng trừng trộ tròng mắt. Đổng Tuyết Khanh lau lau thân dưới, đoạn mặc quần vào.

“Do ngươi tham thôi. Ngươi là ai chứ, ngươi mà xứng ý kiến với ta sao?” Đổng Tuyết Khanh quan sát cửa phòng được đóng kín bưng, thế rồi nhoẻn cười tràn ngập quỷ mị, “Còn chưa kết thúc đâu!”

Y lanh lẹ nhét một tấm khăn tay vào mồm Ngụy Đắc Chi, sau đó chém dữ dội vào nơi thân dưới của gã, đồng thời bôi Kim Sang dược mang theo lên vết thương tại phần eo và thân dưới gã.

“Nhớ kỹ, ta muốn ngươi phải làm một phế nhân, sống không bằng chết! Chuyện hôm nay nếu ngươi dám can đảm tiết lộ ra ngoài, cả nhà các ngươi sẽ chết rất khó coi đó!” Đổng Tuyết Khanh nghiến răng nghiến lợi phun hết những chữ này xong, Ngụy Đắc Chi đau quá, hôn mê bất tỉnh.

Đổng Tuyết Khanh vội lách vào một căn phòng cách đó không xa, liền gặp ngay Hứa Nghiêm đang ngồi trầm tư bên bàn.

“Tiểu Tuyết!” Hứa Nghiêm sững sờ trông thấy người tới.

“Suỵt! Hứa đại ca, chúng ta đi nhanh thôi, Người sẽ không bỏ qua cho huynh đâu.” Vừa mới gây ra một chuyện tanh máu, song Đổng Tuyết Khanh lại cảm thấy tâm trạng bình lặng hơn bao giờ hết.

Hứa Nghiêm ngẫm nghĩ, “Ừ, chúng ta cùng đi thôi!” Đoạn kéo tay Đổng Tuyết Khanh nhảy ra ngoài, bốn tên thị vệ canh cửa bởi không hề cảnh giác mà bị đánh ngất xỉu.

Còn gã Ngụy Đắc Chi chảy máu đầm đìa, Đổng Tuyết Khanh chỉ ngắn gọn giải thích một câu, “Gã ta phiền lắm, đệ giết gã rồi!”

Mặc dù sự máu me và tàn nhẫn trong lời nói của y có làm cho Hứa Nghiêm thảng chút kinh sợ, nhưng tình hình không để hắn được lo bận nhiều.

Dựa vào khả năng khinh công của Hứa Nghiêm lẫn hiểu biết nắm rõ địa hình, cảnh vệ Hoàng cung của Đổng Tuyết Khanh, rất nhanh, họ đã cấp tốc trốn được đến biên giới Hoàng cung, một cung điện tách biệt hoang hoải.

Xác nhận không còn nguy hiểm nữa, Hứa Nghiêm bèn ôm siết lấy Đổng Tuyết Khanh, cảm thụ sự gần gũi đã xa cách quá lâu rồi.

Đổng Tuyết Khanh nép trong vòm ngực ấm áp rộng lớn nọ, y vỡ vạc thì ra thế giới vốn lại đẹp tươi đến thế. Y chỉ mong thời gian ngừng trôi, nhưng nghĩ đến tương lai, y lại nhè nhẹ lui khỏi Hứa Nghiêm.

“Hứa đại ca, huynh chạy trốn mau đi, về nhà lấy chút chi phí rồi trốn ra ngoại ô.”

“Cái gì? Đệ không đi với huynh sao?” Hứa Nghiêm thất vọng nhìn tới khuôn mặt dưới ánh trăng kia, dường như đã trưởng thành lên nhiều rồi.

“Đệ cần an bài cho người nhà của huynh và đệ nữa. Vả lại, không có ai biết đệ cứu huynh đâu! Không thể để cho… Người phát hiện.” Đổng Tuyết Khanh lúng túng trả lời, chợt nhớ đến Hoàng thượng – con người mà từng giây từng phút mình không thể sơ sểnh bất cứ điều gì.

“Nói huynh biết, đệ… đệ yêu hắn ư?” Hứa Nghiêm thu hết dũng khi, buột hỏi.

“Không! Đệ không yêu Người!” Đổng Tuyết Khanh ngẩng phắt đầu nhìn Hứa Nghiêm, hốc mắt lấp lánh những giọt nước mắt trong suốt, “Tại sao huynh có thể nghi ngờ trái tim đệ dành cho huynh? Đệ biết mà, huynh cũng khinh rẻ đệ giống như những kẻ khác, trong đầu huynh cũng là những suy nghĩ y hệt những kẻ đó!”

Hứa Nghiêm không lên tiếng, tiến lên ôm lấy vóc dáng yếu ớt và bé nhỏ, “Tiểu Tuyết, đệ cũng đừng nghi ngờ trái tim huynh dành cho đệ. Bên nhau suốt mười sáu năm ròng, còn chưa đủ để hiểu nhau chăng? Đệ mãi mãi là Tiểu Tuyết của huynh.”

“Được rồi, đệ phải về thôi. Sau này đệ an bài ổn thỏa rồi sẽ tìm người báo cho huynh nhé.” Đổng Tuyết Khanh quyến luyến rời khỏi vòng tay Hứa Nghiêm, ngoảnh đầu chạy đi. Y sợ sẽ không khống chế được mình, cứ như vậy đồng hành cùng người yêu thương đến nơi chân trời góc bể mất. Dầu gì cũng còn trách nhiệm với người nhà không thể buông xuôi.

Lúc Đổng Tuyết Khanh rửa sạch bụi bặm trên người, rón rén leo lên giường Hằng Dạ thì trời đã hưng hửng quầng đông. Chỉ lát sau, Hằng Dạ ôm y tỉnh giấc.

Đổng Tuyết Khanh bấy giờ cũng nghỉ ngơi được một xíu, y mở mắt có phần mệt lả, dĩ nhiên Hằng Dạ sao có thể biết y mệt là vì đã phải chạy đôn chạy đáo nguyên đêm.

“Ái khanh ——” Cuộc mây mưa đêm qua áng chừng đã phủi sạch mọi chuyện không vui giữa hắn và cậu thần tử này, nhưng thân là bậc đế vương luôn luôn cao cao tại thượng, Hằng Dạ quả thực chẳng tính thốt ra mấy lời buồn nôn gì đó. Hắn chỉ lặng yên, vỗ về khe khẽ thân thể ấm áp trong lòng.

“Ui!” Đổng Tuyết Khanh vuột miệng kêu lên, hàng mày xinh đẹp khẽ chau lại.

Lúc này Hằng Dạ mới phát hiện cổ tay ngọc ngà của người trong lòng có vết xước nho nhỏ, giữa phần eo mềm mại cũng hằn một vết bầm sậm.

“Truyền thái y!” Hằng Dạ gọi to. Hắn đương nhiên hiểu chúng chính là bài giáo huấn hôm qua mình đối đãi với Đổng Tuyết Khanh, có điều trăm triệu lần hắn sẽ chẳng bao giờ nói ra “Xin lỗi”.

Khi Đổng thái y đang tỉ mẩn bôi thuốc mỡ cho Đổng Tuyết Khanh, Hằng Dạ sốt sắng hỏi, “Có nghiêm trọng lắm không?”

Cả Đổng Tuyết Khanh lẫn thái y cùng đồng thời quay đầu nhìn về phía vị Thánh thượng mặt mày lúc nào cũng đăm đăm lạnh rét, Người cũng biết quan tâm ai ư?

“À dạ, tốt ạ, riêng vết thương phần eo thì phải một tháng mới lành hẳn.” Thái y khúm núm đáp.

Hằng dạ chỉ ‘hừm’ một tiếng, bộc lộ ý hối hận.

Tim Đổng Tuyết Khanh như bị giáng mạnh một đòn. Hoàng thượng cớ sao phải thể hiện như vậy? Chỉ mong Người vĩnh viễn ngang ngược quá đáng với mình thôi, vậy thì mình mới có thể cao chạy xa bay cùng Hứa đại ca mà không cần trăn trở điều chi hết. Ôi, vì sao mình lại có suy nghĩ này nhỉ?

“Đổng ái khanh, ngươi thấy đỡ nhiều không?” Câu hỏi của Hằng Dạ cắt ngang dòng ý niệm trong Đổng Tuyết Khanh, y phát giác thái y đã lui xuống, căn phòng vậy là chỉ còn lại mỗi y và Hoàng thượng.

“Thần… Thần không yêu Người.” Đổng Tuyết Khanh buột miệng bật thốt ra, tựa thể y đang nói cho chính mình nghe.

Sự dịu dàng hiếm hoi trong đáy mắt Hằng Dạ chuyển ngay thành vẻ tàn khốc thường trực. Hắn nhấc chân bước qua, nâng khuôn cằm duyên dáng của Tuyết Khanh lên.

“Nhưng cơ thể ngươi lại rất rất yêu trẫm đó!” Xoáy chòng chọc vào đôi mắt ảm đạm của đối phương, hắn gằn khẽ, “Trẫm không cần quan tâm trước kia trái tim ngươi từng đong đầy hình ảnh tên nào, thế nhưng hiện tại, tương lai, nó chỉ có thể nhớ về trẫm, yêu trẫm! Ví bằng ngươi dám để tên nào chạm vào ngươi, trẫm sẽ khiến cả ngươi và tên đó sống không bằng chết!”

Dứt câu, Hằng Dạ thong dong sải bước rời phòng.

. / .



Chú thích:

1. Từ Phu Nhân: một nam tử họ Từ, tên Phu Nhân (Phu Nhân hêm phải đại từ gọi phụ nữ đâu nha) và là chú kiếm sư (thợ đúc kiếm) của nước Triệu, nổi tiếng với những thanh chủy thủ. Tương truyền Kinh Kha trước khi ám sát Tần Vương đã mua anh ta một thanh chủy thủ, ngâm tẩm độc dược rồi mang vào cung điện của Tần Vương Doanh Chính.

2. Một nụ cười trăm vẻ kiều diễm



Đoạn này bắt nguồn từ bài thơ Trường Hận Ca (hận tình muôn thuở) của Bạch Cư Dị, đang miêu tả về Dương quý phi Dương Ngọc Hoàn, câu đầy đủ của nó là “Hồi mâu nhất tiếu bách mị sinh” = Mỗi lần ngoảnh mặt, nhoẻn cười lộ ra trăm vẻ đáng yêu.

Trường Hận Ca để nói mối tình đẹp của Đường Minh Hoàng và Dương quý phi, nhưng đọc kỹ thì những ý châm biếm, mỉa mai kín đáo đều có:

17

Chỉ Là Lúc Đó Lòng Ngẩn Ngơ

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.