Bầu trời đêm hè càng sẫm đen tợn, ánh trăng rọi xuống mặt nước vẽ lên trước mắt muôn vàn những đốm sáng nhảy múa, chẳng rõ là do quầng màu quá lấp lánh, hay là do nước hồ gợn sóng quá mạnh.
Đổng Tuyết Khanh đờ đẫn nhìn đến khung trăng lưỡi liềm trôi nổi trong làn nước, tự dưng cảm thấy ánh trăng hôm nay sao mà đẹp đến mỏng tang, đẹp đến hư vô nhường vậy. Thật giống như là…
Tuyết mùa đông, nắng rạng mùa xuân, mưa rào mùa hạ, lá phong mùa thu.
Đắp người tuyết, lúc nào huynh ấy cũng để y đính mắt cho nó; chơi thả diều, lúc nào huynh ấy cũng giúp y nối thêm một dải đuôi diều phất phơ; bắt cá chạch, lúc nào huynh ấy cũng nhường y dùng tấm lưới duy nhất; thổi hoa bồ công anh, lúc nào huynh ấy cũng để dành y thổi nhiều nhất.
Vì sao?
Vì sao huynh lại đối xử quá tốt với đệ như vậy?
Vì sao huynh lại sẻ san cho đệ quá nhiều ấm áp, quá nhiều cưng chiều, quá nhiều ảo giác yêu thương như vậy?
Mà hôm nay, mọi ảo tưởng đều đã hóa gió trong chốn Hoàng cung thênh thang.
Y không dám nhìn vào đôi mắt ấy.
Tàn khốc cùng cực trên đời cũng chỉ đến thế này mà thôi.
Trước mặt Hứa Nghiêm, y đã lõa lồ ra trọn vẹn, không chỉ lõa lồ về thể xác, mà còn lõa lồ tan biến tất thảy lòng tự tôn nam nhi.
Đã bao nhiêu năm nay, y luôn cố gắng che giấu tình cảm tự đáy lòng. Thậm chí có đôi khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-la-luc-do-long-ngan-ngo/2000935/chuong-12.html