Trời còn tờ mờ sáng, màn, che trong phòng được kéo lên, tối tăm ám một mảnh. Trình Mộ chỉ bật đèn tường, xốc chăn xuống giường, rời giường với động tác rất nhẹ, mang dép lê đứng lên, cúi đầu nhìn thoáng qua Tống Quý Thanh đang ngủ say.
Tống Quý Thanh nằm nghiêng người, mặt áp lên gối, trên mặt mềm mại bị ép thành đường cong đáng yêu. Trình Mộ rất muốn duỗi tay chọc một cái, nhưng đành nhịn xuống.
Ngoài cửa sổ quả nhiên có ánh sáng nhợt nhạt, cực kỳ xinh đẹp bao lấy thành phố này. Tuyết rơi dày như lông ngỗng bay trong không trung.
Tống Quý Thanh trong chăn nỗ lực trở mình, tinh thần miễn cưỡng tỉnh táo một chút, đôi mắt nửa mở nửa khép, mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng rắn chắc, mạnh mẽ, với đường cong vai cổ lướt qua trước mắt.
Trình Mộ xoay người lại, cái lên nút áo cuối cùng, "Tỉnh rồi à?"
Tống Quý Thanh giọng nói lí nhí, mang theo chút lười biếng của người chưa tỉnh hẳn, nói: "Ừ, hình như là tỉnh rồi."
"Thấy anh thay quần áo." Trong chăn cựa quậy, Tống Quý Thanh lại mở miệng nói.
Trình Mộ dừng lại động tác, bất đắc dĩ nở nụ cười nhẹ, "Như thế nào?"
"Không thấy rõ." Tống Quý Thanh bĩu môi, vô thức lộ ra vài phần ngây thơ.
Trình Mộ thật sự muốn nắm lấy cái mặt mềm mại của anh, hung hăng đến gần rồi hỏi "Muốn tôi cho cậu xem lại lần nữa không?" Nhưng hắn lại cố nhịn xuống.
Quá hung dữ, sẽ làm đứa ngốc nhỏ này sợ hãi.
"Muốn dậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-la-ket-hon-gia-khong-can-chieu-nhu-vay/3553225/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.