– Hoàng hậu bệ hạ, hoàng hậu bệ hạ…
Những tiếng gọi liên tục vang đến, đánh thức thần trí của cô. Cô cuộn mình trong đất, vùi mặt vào hai đầu gối, tóc dài xõa xượi bao quanh, mũi không xuất hiện hơi thở, ngaycả xúc giác cũng không có, chỉ mỗi thính giác tồn tại.
– Hoàng hậu bệ hạ ở đó đúng không?
… Ai thế?
– Hoàng hậu bệ hạ! Người có nghe thấy tôi nói không?
Âm thanh kia mát lạnh tựa một dòng băng tuyền (suối băng) ở Đại Ngụy. LýDung Trị từng nói, trong lãnh thổ Đại Ngụy chỗ gần Bắc Đường có một nơilà đầu nguồn của băng tuyền, có thể kéo dài tuổi xuân, cô rất muốn đếnđó, đáng tiếc một đời này làm hoàng hậu, không có cách nào tận mắt thấyđược.
Cô nhớ, khi đó hắn chỉ kín đáo mỉm cười, nói: “Chuyện nàycũng rất khó nói, sống đến bảy tám mươi, chúng ta chưa có cơ hội nhìnthấy.” Bảy tám mươi? Người thọ ở Tây Huyền cũng không sống lâu đến đượcnhư vậy đâu.
Tiếng của ai vậy? Nghe quen quen.
– Hoàng hậu bệ hạ, có nhớ được tôi là ai không?
… Ai? Nếu gọi cô là hoàng hậu bệ hạ, hơn phân nửa là người Đại Ngụy. ỞĐại Ngụy, cô chưa từng nghe qua âm thanh nào mát lạnh như vậy, nhưng ởTây Huyền, Tây Huyền có một người… Đương Quy?
– Đương Quy? Hoàng hậu bệ hạ cần phải nói rõ ràng, tên tôi là gì?
Vì sao ngươi lại kinh hoảng như thế? Ngươi quả thật là Đương Quy, khôngsai mà — khi cô thầm đáp như vậy, cả người chợt đau đớn, như lửa nungnhư băng ướp, muốn động đậy cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-la-hoang-hau/116614/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.