Tiền Lâm Tú hấp ta hấp tấp bước vào phủ thái tử, đi thẳng đến thư phòng. “Điện hạ đang tiếp khách.” Thị vệ gác trước cửa thư phòng nhắc nhở. Lâm Tú tần ngần một chốc, ngửng mặt nhìn sắc trời. Đã sắp tối, một đêm nữalại đến… Cậu nói: “Không ngại gì, tôi chỉ ở tiểu gian bên cạnh chờ điệnhạ thôi.” Lời dứt, đẩy cửa bước vào. Cậu đi vào gian phòng nhỏ ở bên cạnh, vốn định đứng đó chờ người, nhưng tiếng nói chuyện thì thầmvọng ra từ trong phòng có chút quen tai, cậu nhớ đến người tên MinhNguyệt đó… Minh Nguyệt công tử ở tiểu quan quán Tây Huyền. Hóa ra MinhNguyệt cũng đã trở về? Bản tính của cậu vốn nhanh nhảu cộng thêm mau mồm lẹ miệng, đi Tây Huyền tu luyện mười mấy năm, cũng hiểu đượcphần nào nên ngậm miệng tránh họa, mọi việc đều phải cân nhắc kỹ rồi mới bắt tay vào làm. Nhưng nếu đều là người một nhà, điện hạ chắc cũngkhông giấu giếm cậu, cho nên, cậu tự động đi đến trước tấm rèm đỏ buôngchấm đất, nhẹ nhàng vén lên một góc, nhìn vào. Lý Dung Trị thấy sau màn là Lâm Tú, cũng không nói gì, lại hỏi Minh Nguyệt: “Từ Hồi xác thực đã lên làm Âm phủ tướng quân Tây Huyền?” “Đúng vậy.” Từ Đạt biết việc này chắc chắn sẽ không vui, Lâm Tú nghĩ, cậu vẫn còn nhớrõ ngày đó cô muốn dự thi tuyển Âm phủ tướng quân ra sao. “Bắc Đường cùng Tây Huyền trong lúc đó lại có động tĩnh? Ôn Vu Ý chắc chắn đã trở về Bắc Đường sao?” “Dạ, Bắc Đường Vương gia sau khi về nước, ở phủ Vương gia ra vào tự do,nhưng hoàng đế Bắc Đường hạ chỉ lệnh cho hắn không thể ra khỏi kinh đô,bước ra ngoài phủ Vương gia cũng có người giám thị.” Lý Dung Trị trầm ngâm một lát, nói: “Hoàng đế Bắc Đường là huynh trưởng của hắn, trời sanh tính đa nghi, hắn không hề làm cũng không có dã tâm trở lại Bắc Đường, lúc này nếu có kế phảngián, Ôn Vu Ý sợ là chịu khổ sở.” Biết rõ cố hương có con hổ đang chựcchờ cắn, càng muốn đi con đường không thể quay lại này… Nếu Từ Đạt thựcphải về Tây Huyền, chỉ sợ kết cục cũng không khác gì Ôn Vu Ý. Từ khi cô tới Đại Ngụy, chưa qua hai ngày đã đến phủ chất tử thăm hoàng tử Tây Huyền. Đáng tiếc chất tử Tây Huyền không dám hậu hĩ quý mến, hỏicũng không dám hỏi vì sao người Từ gia lại xuất hiện ở Đại Ngụy, chỉtiếp đãi cô cho phải phép. Từ Đạt sau đó không bao giờ tới nữa. Chắc hẳn cô đã hiểu rõ, cô có lòng làm dịu nỗi nhớ nhà của hoàng tử TâyHuyền, nhưng người ta không quý, trên đời này mật thám nhiều lắm, cho dù là kẻ đáng tin cậy nhất bên người cũng có thể bị mua chuộc, huống chilà chất tử Tây Huyền còn chưa gặp mặt Từ Đạt lần nào? MinhNguyệt lại nói: “Tam Hoàng tử Tây Huyền nay ở yên ở trong cung, thân thể đã có dấu hiệu chuyển biến tốt, tuy rằng vẫn chưa tỉnh lại, nhưng TâyHuyền hoàng đế hình như đã bắt đầu hiểu được phần nào kẻ xuống tay ngàyđó là ai.” Lý Dung Trị thở dài: “Ông ta làm sao khôngbiết? Chỉ là lúc đầu không chịu tin mà thôi. Mà chắc ông ta cũng khôngthể bóc trần ra được, con cháu nhà mình vì tranh ngôi vị lại quậy rathành như thế…” Lát sau, hắn bật cười. Đây chẳng phải là một gương mặtkhác của Đại Ngụy ư? Chuyện như thế lặp lại, người ngoài nhìn vào, làanh em một nhà vì tranh vị mà tàn sát lẫn nhau, nhưng, ở trong mắt hắn,anh em huynh đệ ngoại trừ dòng máu chảy trong người, thật ra chẳng có gì khác người dưng nước lã. Nếu không bước qua xác chết này, mộtngày nào đó, chính mình sẽ trở thành xác chết để người khác bước qua.Ngay cả con cháu một chồng một vợ sinh ra cũng đấu đá, huống chi anh emkhông cùng mẹ không cùng tâm? Ông lão nằm trên giường bệnh kia có từngnghĩ tới, một câu chuyện cũ bỏ qua, xoay người bước đi của ông, thật sựcứu được đứa con lão sinh ra sao? Thê tử lão đã chết oan chết uổng, conlão phải tìm cách thoát khỏi kinh thành mới có tương lai. Hắnliếc về phía bức họa đặt trên bàn. Thời gian của lão hoàng đế không cònnhiều, hạ nhân đều ‘khẩn la mật cổ’ (gióng trống khua chiêng, chỉ sự vội vàng gấp gáp),trong số những người giúp hắn có thể vì thấy lão yếuđuối mà động lòng… Nhân lực ở đó, hắn không cần sai khiến, như vầy rấttốt. Lâm Tú thấy Lý Dung Trị có chút đăm chiêu nhìn bức tranh, im lặng, cuối cùng lại nhịn không được buột thốt: “Đó là người vẫn ở trong lòng điện hạ sao.” “Hử?” Hắn cười: “Thích?” “Gia tỷ (chị gái) tuy có danh xưng là đệ nhất mỹ nhân, phụ thân cũng vui vẻ, nhưng… cũng cần điện hạ thích mới tốt. Điện hạ bao lâu nay vốn không hề thích một thứ gì, nhưng giờ khắc cuối cùng này, phải chọn được ngườimình thích. Thích một người chọn một người, thích hai người chọn haingười, nhất định phải thích mới được a.” Nguyệt Minh liếc nhìn Lâm Tú một cái. Lâm Tú thấp giọng nói: “Lâm Tú từ nhỏ đã đi theo điện hạ, suốt từng đó thời gian, tôi là kẻ hiểu rõ nhất, nếu không phải nương nương uổng mạng,chắc hôm nay điện hạ đã chỉ là hoàng tử, đã sớm lấy vợ sinh con, tội gìphải nhảy vào vũng nước đục này? Điện hạ thuở còn thiếu niên mỗi khithích một thứ gì, đôi mắt sáng rực như sao trên trời khuya, nhưng từ khi nương nương mất đi về sau… Mấy năm liên tục trước khi điện hạ biết được sắc phong thái tử, ánh mắt như vầy không bao giờ xuất hiện.” “… Thật không?” Lý Dung Trị cười, trải bức tranh ra, dáng người yểu điệulập tức đập vào mắt. “Chị của cậu quả thực là một mỹ nhân tuyệt sắc,chẳng giống cậu chút nào.” Người thì đẹp thật, nhưng chẳng baolâu sẽ thấy chán phèo ngay. Lâm Tú trong lòng nghĩ như vậy, nhưng cũngchưa dám nói ra miệng, kẻo bị lão cha già đập chết tươi. “Nếu xét về đẹp… Hình như Bắc Đường vương gia cũng rất đẹp?” Lý Dung Trị đột nhiên nói. Lâm Tú há hốc mồm. Minh Nguyệt lại đáp: “Thần không rõ ràng về đẹp xấu cho lắm.” “Xấu hay đẹp trong mắt mỗi người vốn không giống nhau, ngươi cũng không cầnđể tâm làm gì.” Hắn cười, lại không chút để ý hỏi: “Nếu lão hoàng đế Tây Huyền đã biết trước, chắc hẳn hôm đó hắn trục xuất Từ Đạt cũng đã tínhtoán kỹ lưỡng, sao bây giờ lại thay đổi chủ ý?” Minh Nguyệt đáp: “Lúc thần rời khỏi Tây Huyền, Nhị hoàng tử đã kết án, đổ toàn bộ tráchnhiệm cho Tần Đại Vĩnh, người thân tín kẻ liên can toàn bộ đều phải chịu liên lụy, hoàng đế Tây Huyền cũng ngầm đồng ý; Về phần Từ nhị tiểu thư… Nhị hoàng tử đang ở trong cung xin lệnh, triệu cô trở về Tây Huyền.” Lâm Tú kinh ngạc nói: “Hôm đó hắn đối xử với Nhị cô nương như vậy, cả thấtkhiếu đều đổ máu, hắn còn máu lạnh coi như không phát hiện, sao giờ lạitốt bụng kêu cổ trở về như thế?” “Theo thám tử báo lại, là muốn làm Từ học sĩ vui.” “Không thể nào.” Lý Dung Trị cười bảo: “Nếu là để Từ Trực vui, hôm đó hắntuyệt đối sẽ không thờ ơ lạnh nhạt, chắc chắn là có nguyên nhân khác.Đừng đề cập việc này với Nhị cô nương.” “Dạ.” Minh Nguyệt cùng Lâm Tú đồng thanh trả lời. Lại có tiếng: “Có chuyện này liên quan đến Nhị cô nương, thần không biết có nên nói ra hay không.” Lý Dung Trị khẽ nhíu mày, bảo: “Cậu nói đi.” “Tôi mới từ chỗ Bàng tiên sinh trở về. Ông ấy bỗng nhiên nói ra, muốn tôiđừng thuật lại, nhưng tôi nghĩ… việc này nên báo với điện hạ thì hơn.Điện hạ, ngài cũng biết các cô gái Tây Huyền Từ gia đến tiểu quan quánkhông phải là chuyện kinh thế hãi tục…” Lý Dung Trị đang cuộnbức tranh lại thành cuốn, nghe đến điều này, sức lực hắn xuống tay chợtquá mạnh, cuộn tranh vẽ người được xưng tụng đệ nhất mỹ nhân kia liềngợn lên một nếp nhăn. Lâm Tú trợn mắt thật to, trong lòng thở dài ai oán. Quả nhiên là cậu đoán đúng… Điện hạ quả nhiên thích… Khóe miệng Lý Dung Trị khẽ nhếch, thực ôn hòa đón nhận ánh mắt của Lâm Tú. “Quả thực không phải là chuyện kinh thế hãi tục gì. Từ Đạt đã đến tuổi, nếulần đó ở Tây Huyền không hoàn thành tâm nguyện, đến Đại Ngụy cũng sẽ tìm đến tiểu quan quán. Là bổn vương sơ sót. Lâm Tú, đêm nay sao?” “Dạ. Tôi… Tôi vừa theo Bàng tiên sinh đến, cố tình quanh quẩn ở tòa nhà chỗ Nhị cô nương, chỉ có Ô Đại công tử ở đó.” “Nhị cô nương ngay cả ta cũng giấu giếm.” Lý Dung Trị cực kỳ tao nhã thảcuộn tranh đã có nếp nhăn trên mặt giấy xuống bàn. Hắn tươi cười sángchói: “Lâm Tú, cậu thông minh, nói vậy ngay cả địa điểm ở đâu cũng tìmđược đúng không?” “… Dạ.” “Dẫn đường.” ☆☆☆ Từ Đạt gõ gõ cửa, nghe được bên trong có tiếng động, liền nhẹ nhàng đẩy cửa mà vào. Tối đen như mực. Cô thật cẩn thận khép cửa lại, che miệng khụ khụ vài tiếng. “… Là Từ tiểu thư sao?” Nam tử trên giường hỏi. “Ờ, phải.” “Cô muốn thắp đèn hay muốn mò mẫm?” Gương mặt màu bánh mật hơi nóng lên, có một loại cảm giác tội lỗi sao chínhmình lại đi mua xuân đàn ông. “Tôi sao cũng được, sao cũng được.” “Vậy sờ soạng được không?” “Được.” Cô đến bên giường, không cẩn thận đụng phải bắp chân của kẻ đang ngồi trên đó, vội vàng lui lại một bước. “Anh tên gì?” Đối phương rõ ràng hơi giật mình một chút. “Cần hỏi sao?” Không cần hỏi sao? Trước kia cô chưa có loại kinh nghiệm này mà. Ở tiểu quanquán Tây Huyền, cô là hạ quyết tâm muốn tìm một tiểu quan chung sống với cô mãi đến chết, cho nên muốn tìm một kẻ hiểu cô thực rõ ràng. Thậmchí, đối phương muốn xem mặt cô, hỏi về mười tám đời tổ tông nhà cô, côđều nói tỉ mỉ xác thực. Nhưng, hôm nay, cái cô cầu không phải là ăn ở cùng nhau, mà chỉ là nhân duyên phù du thôi… Vầy nên không cần hỏi? “À, tôi gọi là Từ…” “Cô nương không cần nói thì tốt hơn. Nếu có một ngày gặp nhau trên đường, chẳng phải khó chịu?” Khó chịu? Quan hệ xác thịt cùng cô rất khó chịu? Ngay cả ở Đại Ngụy cũng là như thế sao? Cô trầm mặc trong chốc lát, cười nói: “Làm loại chuyệnnày, tự nhiên là phải vui vẻ đồng nguyện. Nếu không vui vẻ, chỉ có khóchịu, tôi cảm thấy… hay là thôi đi. Công tử ở đâu? Tôi tiễn anh một đoạn đường.” Cô biết số cô vốn không may mắn, cho nên ngay từ đầu đã khôngôm hy vọng. “Cô muốn đưa tôi trở về?” “Đúng vậy, anhcũng là người ở tiểu quan quán này đúng không?” Nơi này là một gian tiểu quan quán ẩn mật của Đại Ngụy, nhưng phòng này lại có lối đi riêngbiệt, không để người khác phát hiện ra khách đến là ai. Ngay từđầu cô đã cảm thấy loại chuyện nam nữ hoan ái này mà phải trốn trốntránh tránh, thật sự kỳ cục hết nói, nhưng Bàng tiên sinh lại bảo là cái gì phong tục bảo thủ, phong tục bảo thủ. Con gái Đại Ngụy không có aitìm tới tiểu quan bao giờ. “Nếu cô mua đêm này, sẽ giữ lời hứa, sao bây giờ lại đổi ý chứ? Tôi còn chờ tiền chữa bệnh đấy.” Cô ơ một tiếng, chợt hiểu ra ý tứ của hắn, bỗng chốc cả mặt hồng rực lên. “Anh không phải tiểu quan?” “Tất nhiên là không phải! Tôi đến bây giờ vẫn còn chưa… vẫn còn chưa đâu!Nếu không phải vì tiền, tôi tại sao lại phải đến bước đường cùng, phảicùng với một người chưa hề thấy mặt đi làm cái loại chuyện này chứ…” Cô vạn phần xấu hổ, thầm nghĩ đụng chuyện này đúng là muốn ngất. Tại saocái lão họ Bàng kia lại tìm đến đây? Không phải ổng bảo là tìm một tiểuquan ở tiểu quan quán sao? “Tôi, tôi cứ nghĩ anh đến là cam tâmtình nguyện……” Nghĩ đến cảnh lão họ Bàng kia thuật sơ qua một chút vềnguyên do sự việc – chẳng hạn như một cô ngoại quốc muốn tìm tình mộtđêm, nếu đối phương không thích nam sắc nhưng lại phải trôi dạt vào tiểu quan quán, vậy hầu một cô gái một đêm so với hầu hạ đàn ông thì tốt hơn bao nhiêu, cũng không bắt buộc… Mặt cô càng lúc càng hồng, vội vàng lấy ra túi bạc đã chuẩn bị từ trước, sờ soạng nhét vào hai tay của hắn. “Anh đi chữa bệnh nhanh đi, đêm nay coi như chưa từng xảy đến. Tôi… tôi…thực không phải, nhưng cũng biết là người tâm không cam lòng không muốn… tuyệt đối sẽ không tới được.” Trong lòng cô âm thầm cười khổ. Dù đếnđâu, cũng đều là người tâm không cam lòng không muốn cả. “Cô…” Người nọ nắn nắn túi bạc nặng trịch, hết sức kinh ngạc. “Thực sự cho tôi hết chừng này?” “Phải phải, nhanh đi chữa bệnh đi. Người anh bị bệnh đã mệt mỏi, còn phải chịu đựng lâu như vầy.” “… Bệnh không phải tôi, là người trong nhà tôi.” Hắn tạm dừng trong chốclát. “Tôi thực không thể tưởng tượng một cô gái lại dám bỏ tiền tìm đànông, vốn tưởng rằng lão đó lừa tôi, không nghĩ nổi quả đúng là một đạicô nương thật. Cô đã trả tiền, tôi đương nhiên không để cho cô phải bỏra công cốc. Cô lên giường đi, đừng thắp đèn. Bất kể dáng vẻ cô như thếnào, cho dù là mặt mũi hung tợn, tôi đều làm được chuyện đã hứa.” Cô đã không chỉ trong lòng khó chịu, mà cả mặt đã thực sự chịu không nổi.Cô thật là khờ, thật là ngu a, ngu mới có thể cho rằng loại tình cảmchóng vánh này thích hợp với mình… Có lẽ, ngay cả loại tình một đêm nàycũng không chịu chấp nhận cô. Không sao cả, nội tâm cô vốn rất kiên cường mà. Cô cười nói: “Coi như xong hết, tôi đi trước đây. Anh đã không phải người trong ngànhnày, vầy cũng nhanh chóng đi đi…” Cô còn chưa nói xong, bỗng nhiên áo bị người nắm lấy, cô muốn gạt ra, nhất thời hốt hoảng gấp gáp, đầu gốidộng vào thành bên, đau điếng, lại bị kéo lên giường. Thô lỗ như vậy… May mà cô muốn đi, chỗ đập vào cạnh giường là phần mềm trên đầugối, cô đau đến suýt ứa nước mắt, còn chưa kịp nói một câu trách cứ,cánh môi đột nhiên có hơi ấm lau qua… “…” “Tôi có nhắmđúng miệng cô không vậy, hay hôn nhầm lên má rồi? Mà hai má cô cũng mịnmàng trơn mượt, không thể nào là xấu được nha… Ối! Cô đẩy tôi xuốnggiường làm gì?” Hắn kêu. Từ Đạt nhảy xuống giường, quờ quạnggiẫm phải hắn, đụng đồ đạc tùm lum, chợt sờ thấy bình phong. Cô vội vãtrốn sau tấm bình phong đó, ngồi xổm xuống ôm lấy đầu, trong lòng bithương đau xót. “Cô nương?” “Đừng tới đây!” Cô kêu lên, lại nói thêm một câu: “Tôi muốn thích nghi một chút, đừng tới đây!” Quả nhiên không hề có động tĩnh. Trong lòng Từ Đạt tiếp tục kêu gào, cô xong rồi xong rồi! Mau coi là Hoàngcông tử tối hôm đó đi! Tại sao một chút cảm giác cô cũng không có? Ngày đó cô chủ động hôn Lý… hôn Hoàng công tử, tim nhảy bịch bịch, môi nóngnhư sốt, thực quả là tình cảm mãnh liệt. Tại sao vừa rồi cô chỉ cảm thấy có người lướt qua môi mình, nhưng cô vẫn là ‘tâm như chỉ thủy’ (tríchtừ bài “Tế Lí Thị Lang Văn” của Bạch Cư Dị, chỉ tâm trạng ung dung, bình tĩnh),cảm xúc chờ mong gì đều không có tí nào. Là người khác có vấn đề, hay thật sự là cô đối với ai cũng đều ‘tâm như chỉ thủy’? Cô ôm lấy đầu, nội tâm đầy ai oán. Người Tây Huyền chung tình sao? Côtuyệt đối không nghĩ, cũng không nhớ rõ Từ Trực có làm một bản báo cáonào về vấn đề liên quan hay không. Cô… chính xác là phải đi năm sóng togió lớn, khiến cho vốn đã thoái chí nản lòng, tình thế có gì tốt đẹp? Rõ ràng đầu gối của Lý Dung Trị vừa chạm vào cô lập tức ‘tâm viên ý mã’(lòng hưu dạ vượn),bây giờ để những người khác hôn thì lại không hề cảm thấy gì hết, tương lai của cô rồi sẽ đi về đâu? Cô sẽ bị người chê cười a! Cô đang bưng đầu bịt tai, đóa hoa nở trong lòng bắt đầu rãcánh, chợt nghe thấy ngoài cửa có tiếng động, cũng không ra xem chotường tận làm gì. Người ta muốn bỏ chạy, cô còn thở phào nhẹ nhõm nữakia. Nếu hắn không cam tâm tình nguyện, thì cả thể xác và tinhthần cô sẽ nhanh chóng trở nên héo úa, mà đã như vậy thì…‘nhất pháchlưỡng tán’ (chỉ cả hai bên đều cắt đứt quan hệ) đi. Ngoảnh đầu lại không biết có nên ám chỉ Ô đại công tử không, cô đến tiểu quan quán tìm hoantâm hoan thân rất thành công, vui đến chết đi được. Tương lai sau khi cô chết, có thể sẽ có người truyền bá rằng Từ Đạt – một người Tây Huyềnkhông chết một cách nhàm chán mà ít nhất đã nếm qua mùi vị ái ân dathịt, đừng khiến nàng sau khi quy tiên rồi mà vẫn còn làm cho người khác cười vỡ bụng. Cô thầm quyết định như vậy, thở dài một tiếng, đứng dậy vuốt phẳng tà áo. Bước ra khỏi bình phong, đang định rời đi, chân lại khựng lại một chút. Côchậm rãi nhìn về phía trên giường kia, lại chậm rãi hỏi: “Vẫn còn chưađi?” Trên giường có tiếng hít thở đều đặn, anh chàng này cũng quá là có đạo đức đi. Cô lại thở dài một tiếng, nói: “Anh vẫn là mau mau lấy tiền rồi trở về trị bệnh cho người trong nhà đi. Vừa rồi anh muốn gần gũi với tôi, tôi thực, ờ, vui mừng, vui đến muốn lêntiên được, vầy là đủ… cũng xem như đại biểu được rồi, trở về đi.” Không biết có phải là ảo giác hay không, lời này của cô vừa buông, âm thanhhô hấp từ trên giường chợt hơi gấp gáp. Cô thầm do dự một chốc, sợ người này lúc nãy bị cô giẫm phải, đàn ông Đại Ngụy toàn thon thả như tretrúc, nếu bị cô giẫm một phát mà gãy cả xương sườn, hoặc cũng có thểgiẫm đến tử vong, chắc là cô đền không nổi… Cô tiến tới, thấpgiọng hỏi: “Anh có ổn không vậy? Lúc nãy không phải là tôi cố ý, khôngđịnh giẫm anh đâu, phải nhanh nhanh tìm đại phu khám thôi…” Cô lại trùtrừ, vươn tay ra muốn xem xem rốt cuộc là hắn nằm trên giường hay ngồitrên giường. Nếu là nằm, chắc cô phải vác người này đến tiệm thuốc. Đột nhiên, bàn tay cô vươn ra bị người nắm lấy. Cô nhìn chằm chằm bàn tay bị nắm kia, tuy trong phòng tối đen như mực,nhưng… Nhưng cô cũng biết kẻ nắm tay cô là ai… Đúng vậy, tối đen nhưmực. Tối đen như mực đó! Nghĩ đến đây, máu cô dồn lên não, nổi tâm lang sói, nhào tới ôm lấy cổ hắn, điên cuồng hôn lên đó. Cả đời này, cô thường xuyên do dự không bước đến, việc gì cũng phải phânvân rất lâu mới dám quyết định. Chỉ có chuyện của thủ lĩnh, chỉ có lầnnày, đêm nay, cô phải làm bằng bất cứ giá nào! Dù sao cũng làtối đen như mực, ai cũng nhìn không ra là ai, sau này cô chết cũng không thừa nhận là được. Dù sao cô vẫn cảm thấy Lý Dung Trị có vài phần hứngthú với mình, đương nhiên cũng có thể là vì mua lòng cô, để cô bán mạngcho hắn mà diễn như vậy… Cô thừa nhận, ‘trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đãtường’, cô thực là nhìn không thấu. Hơn nữa, đã bị người từ chối nhiều như vầy, cô thực khó có thể tưởng tượng một người sắp làm hoàngđế sẽ thích mình. Hơn nữa, hắn chỉ cần một chính hậu thôi, trước khi đại hôn có người ghi lại việc hoan ái, cô lại là người Từ gia, luôn luônchỉ có người Từ gia ghi lại, người khác ghi lại cô thế này, cô chẳngphải là trở thành loại con cháu không ra gì ư… Hơn nữa… Hơn nữa… Lòng Từ Đạt tấm tức không yên, dùng sức ép hắn lên giường, lại có cảm giáchắn đang đáp lại cái hôn của cô. Trong tim vô cùng rối rắm, vừa kinh hỉlại xen lẫn chút sợ hãi, trong chốc lát không biết là loại xúc cảm nào. Hắn là thực sự có ý như vậy, hay, chỉ là cố tình cho cô một chút ngọt ngàothôi? Cô hiểu rất rõ, người đàn ông trước mắt này bề ngoài tuy là ônnhuận như ngọc, nhưng nội tâm ý chí đều vững như bàn thạch, vì đạt đượcmục đích mà có thể lợi dụng bất kỳ kẻ nào… Cho dù là nhìn phụ hoàngtrúng độc suốt một thời gian dài cũng không hề giúp đỡ, vậy, vậy thì hysinh nhan sắc để dụ dỗ cô, cũng, cũng không phải là chuyện khó tin… Trong lòng cô mơ mơ màng màng, trăm điều tư lự trộn lẫn, tư vị vừa vui vừakhổ ép đến mức không thở nổi. Cô ngồi vắt ngang qua người hắn, ngón taytheo bản năng lướt đến vạt áo của hắn, dứt khoát vạch ra. Mặc kệ hắnnghĩ thế nào, cùng lắm thì cô bán mạng là được. Cô định kéo áo hắn mở ra, nhưng, bị người nắm tay giữ lại. Cô ngẩn người, muốn giãy, lại phát hiện chính mình không thể thoát nổi sức lực của hắn. Cô thở gấp, mở miệng muốn nói, nhưng khi khép môi lại, lửa nóng trong tim dần dần lụi tàn. Hóa ra, hy sinh thân xác cũng có hạn nha… May là tối đen như mực nha… Cô khẽ chớp chớp đôi mắt đẹp hơi ươn ướt, nuốt cục nghẹn ngào nơi cổ họng xuống, khụ một tiếng, cười nói: “Là tôi không tốt… Tôi thô lỗ quá, phải không? Chuyện đó… Chuyện đó… Tôichỉ là muốn kiểm tra xem anh có bị tôi giẫm đến gãy xương hay khôngthôi, không hề có ý tứ gì khác. Tôi không mang theo đủ bạc, sẽ khôngphát triển đến bước tiếp theo đâu, để, để tôi xuống giường trước đi.” Sức lực kia hơi buông lỏng. Từ Đạt lập tức từ trên người hắn mà nửa bò nửa lăn để xuống giường, liên tục lùi lại phía sau, miệng cười nói: “Tôi đi trước, đi trước…” Không để ý đụng phải cái bàn, nghe tiếng đĩa trênbàn lách cách, hơi hoảng hốt, hít vào một hơi, lại ngửi được mùi hươngquen thuộc khó thấy. Cô hơi tần ngần, nhưng vẫn xoay người định mở cửachuồn lẹ. “Nhị cô nương, chớ vội đi, ta có việc cần nói với cô.” Cả người Từ Đạt run lên, giả vờ như không nghe thấy, muốn đẩy cửa ra chuồn khỏi hiện trường – “Nếu cô muốn đi ra ngoài, để người ngoài thấy cô ra vào tiểu quan quán này,ta chỉ còn cách niêm phong quán ngay trong đêm, để chừng đó tiểu quankhông có chỗ ở. Người vừa bán thân lúc nãy kia, nếu đã nhìn thấy đượcnửa phần dung mạo của cô, ta cũng chỉ còn cách giết người diệt khẩu.”Ngữ khí kia như đang mỉm cười, cô có thể tưởng tượng ra người mà thườngngày chân mày vẫn cong cong đầy thân thiết, nhưng, từng câu từng chữ lại mang theo sát khí. Cô cứng đờ, lập tức sững lại không nhúc nhích. ☆☆☆ Phù một tiếng, ngọn đèn dầu phía sau sáng lên. Bóng cô đổ dài trên cánh cửa, mái tóc dài xõa tung không một chút trật tự, đồ trang sức gì cũng đều tháo xuống. Sắc mặt cô xanh xao, chậm rãi vuốt thẳng mái tóc, chết cũng muốn chết cho đẹp mặt một chút. Làm người thực là khó nha, muốn nhìn thấu Lý Dung Trị lại càng khó nha! Hắn thắp đèn lên làm gì? Biết trong lòng là được rồi, hắn hy sinh nhan sắccủng cố lòng trung thành của cô – người Tây Huyền này, lấy được thứ cầnlấy là ổn rồi, bây giờ là định làm gì nữa? Thắp đèn, buộc cô thừa nhận lúc nãy vừa suýt nữa cưỡng… thái tử Đại Ngụy? Cô nghe tiếng hắn bước xuống giường, miễn cưỡng kéo khóe miệng lên cho cong cong một chút, xoay người lại kinh ngạc nói: “Hóa ra là điện hạ nha. Làm sao lại có thể là người vậy?” “Là ta, Nhị cô nương không nhìn ra sao?” Hắn cười, châm nến lên, ngồi bên cạnh bàn. “Nếu biết… tôi đây vạn vạn lần không dám mạo phạm điện hạ.” Hắn khe khẽ nhíu này, lại cười: “Thì ra là thế. Vậy người cô biết lúc nãy, gọi là gì đây?” “À, cả hai đều không biết nhau.” Hắn nghe vậy, bật cười: “Cả hai đều không biết nhau… Vầy so với đàn ông tới chốn yên hoa để truy hoan hưởng lạc thì có gì khác nhau?” Côchớp mắt mấy cái. Đã từng gặp Lý Dung Trị trò chuyện vui vẻ, làm côkhông thể phân biệt lúc nào là giả khi đâu là thật, hôm nay ngược lạilại cho cô một loại cảm giác ‘tiếu lý tàng đao’ (trong nụ cười có chứagươm đao) vô cùng chân thật, hơn nữa cây đao kia có thể rút khỏi vỏ bấtkỳ lúc nào. “Điện hạ, đối với người đến từ Tây Huyền Từ gia nhưtôi mà nói, đến chốn yên hoa mua vui hưởng lạc cũng không phải chuyện gì mất mặt, tôi cũng không phụ bạc ai… A, đây là…” Đại tiệc cua nha! Mắtcô lập tức sáng lòe lòe, tự động ngồi xuống. “Ăn đi.” Khóe miệng cô hơi nhếch lên, không chút khách khí xắn cao tay áo, để lộ ra nửa cánh tay, há miệng thật to gặm một cái càng cua. Lông mi thật dài của cô hạ xuống, lén lút dò xét hắn. Cái miệng bị hôn đếnsưng đỏ lên, mặc áo bào đen thẫm, đôi phần vừa miệng, đôi phần tuấn tú…Miệng hắn hơi cong lên, tựa như loan đao vậy. Quả thực là tiếu lý tàngđao mà. “…Điện hạ, chuyện vừa rồi không nên nghĩ là thật…” “Nếu ta nghĩ vậy thì sao?” Hắn cười. Khóe miệng cong cong kia, đôi mắt cong cong kia, giờ phút này khi chớp lạicó đôi phần sắc bén. Tim cô đánh trống lên tới cổ, hơi chần chờ mộtchút, lại nói: “Việc đã đến nước này…không bằng ăn xong chùi sạch luônđi. Không, tôi nói là, cái càng cua này ngon thật á.” Cô ‘ý do vị tận’(chưa hết hứng thú, ý là bạn Từ Đạt vẫn còn thèm =.=) liếm liếm nước cua còn dính trên ngón tay, lại nói: “Rồi, nói thẳng ra đi, điện hạ muốntôi làm chuyện gì, tôi đi làm là được.” “Cô… Vẫn cho rằng ta muốn lợi dụng cô?” Cô mỉm cười, nhìn thẳng vào hắn, nói: “Điện hạ không thể không lợi dụngngười, tôi đây, thường xuyên bị người lợi dụng, đây đều là con đường tựsinh tồn của chúng ta, tôi không ngại.” Lát sau, lại nói: “Điện hạ đãban cho tôi một mạng, cứu tôi từ Tây Huyền ra, lại cực nhọc chăm sóc tôi bất kể đêm ngày, làm tôi từ ngơ ngẩn đần độn mà tỉnh lại, tôi càng nênbáo đáp mới phải. Chỉ là, từ khi đến Đại Ngụy tới nay, vẫn thấy tôi hoàn toàn vô dụng.” “Có cô ở bên cạnh ta, vầy là đã trọn rồi.” Cô còn nghiêm túc gật đầu. “Điện hạ nếu đã tin số kiếp bình thuận của tôicó thể bảo vệ ngài chu toàn, tôi đây sẽ tiếp tục canh giữ ở bên cạnhngài, cho đến lúc ngài đăng cơ.” “Sau khi đăng cơ thì sao?” Cô hơi lạ lùng liếc hắn một cái, cười nói: “Nếu có thể sống đến lúc đó, Từ Đạt muốn tìm một nơi không ai biết đến để qua ngày đoạn tháng.” “Thật không?” Hắn trầm ngâm trong chốc lát, sau đó nhìn vào ánh mắt của cô,khẽ mỉm cười, nói: “Nhị cô nương, lòng ta không nỡ để một cô gái thoátkhỏi tầm mắt của ta, cô bảo, tôi giữ lại cô ấy có được không?” “Tất nhiên là được.” Hắn là kẻ đã sắp lên ngôi vua, muốn giữ lại ai còn không thể giữ nổi sao? Hắn cười, lại bảo: “Mỗi khi ta nghĩ đến chuyện chỉ cần chớp mắt cổ sẽ đi mất, trong lòng rấtkhông thoải mái. Nếu cô ấy có thể lúc nào cũng ở trước mắt ta, ta… timta sẽ thực sự an ổn.” Có lẽ còn có một chút thỏa mãn nữa, nhưng hắnkhông dám khẳng định. Loại cảm xúc này rất xa lạ với hắn. Từ Đạt nhẹ nhàng cười, khẽ nói: “Nếu có thể làm cho điện hạ yên lòng, vậy cứ giữ lại đi.” Hắn nhìn cô. Từ Đạt đang vùi đầu sung sướng cắn con cua của mình, thậm chíkhông hề ngẩng đầu lên. Một đầu tóc đen óng như suối chảy, thâm y TâyHuyền lộ ra thân thể mỹ miều, thiếu một phần nhu nhược thêm vài phần anh khí, nhưng nếu thay trang phục nữ của Đại Ngụy vào… Nếu thay trang phục nữ của Đại Ngụy vào, thì phải là đem cô vào cung đình Đại Ngụy, ràngbuộc suốt đời suốt kiếp… Ràng buộc suốt đời suốt kiếp… Hắn nhìn cô thật sâu, biết rõ cô nếu bị cuốn vào cung đình tuyệt đối sẽphải khổ sở, nhưng lòng hắn lại vì người ràng buộc suốt đời suốt kiếpnày mà vững tâm kiên định, thậm chí còn âm ỉ vui mừng vì có cô làm bạncả đời. Từ Đạt giấu không nổi mong ngóng tràn trề, mắt đẹp nâng lên, hút nước từ vỏ cua, làm bộ lơ đãng hỏi: “Điện hạ, chuyện này tôi chắc chắn sẽ giữ bí mật… Là vị cô nương Đại Ngụy nào có thể khiến điện hạ yên lòng vậy?” Hắn nhìn không rời mắt, khóe miệng chậm rãi cong lên, mỉm cười rực rỡ sáng chói làm cô mở mắt không ra. Cô đăm đăm nhìn thẳng phía trước, tim đập bùm bùm, tuy nụ cười này hết sức đẹp đẽ, nhưng cô lại có loại ảo giác như mình đang tìm đường chết. Hắn lấy ra chiếc khăn ăn cua đã chuẩn bị sẵn, dấp nước từ chiếc chậu nhỏthoang thoảng mùi hoa, kéo tay cô qua, tỉ mỉ giúp cô lau hai bàn taychèm nhẹp nước, mười ngón tay quấn quýt cùng nhau. “Đại Ngụy cócâu, chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão [1]. Từ Đạt, cô có nguyện ý trởthành hoàng hậu Đại Ngụy, cùng chung vai với Dung Trị bảo vệ Đại Ngụy?” Cô chợt nghe thấy – Rắc một tiếng, chiếc càng cua từ trong miệng cô rơi thẳng vào đống vỏ cua ngồn ngộn trên bàn. ☆☆☆ Một đêm chưa tàn. Kiệu dừng lại trước gian nhà ở khu vực hoàng kim nơi kinh đô. Trên đường vắng ngắt, gió buốt thấu xương. Ô Đồng Sinh ôm trường thương, dựa vào cửa chờ người, vừa thấy Từ Đạt vẻ mặt chết lặng từ trong kiệu bướcra, tiến lên nói: “Nhị tiểu thư đã trở về.” “Ừ…” Làn da tối màucó vẻ tái xanh bợt bạt, môi đỏ hơi sưng bóng loáng dầu mỡ, toàn thân đầy mùi hải sản, tà Thâm y nương gió bay phần phật, thật là có hương vịkhông đụng hàng. Mặc dù cô không nói cho hắn biết, nhưng hắncũng tự rõ là cô đã đi đâu, nào hay bây giờ cô vác một thân toàn mùi hải sản trở về… “Nhị tiểu thư, có khách tới chơi.” “Có khách?” Có khách nào nên tới chỗ cô? Cô hoảng hốt nghĩ, quay đầu lại nhìn Lâm Tú. “Đa tạ đã đưa tiễn.” Lâm Tú nghiêm túc gật đầu. “Nhị cô nương, lần tới nếu muốn ăn bữa khuya, cứ gọi đầu bếp bảo đi mua là được, không cần phải nửa đêm tự mình ra ngoài tìm đồ ăn.” Âm thanh kia không lớn, nhưng vừa đủ để cho người khiêngkiệu, Ô Đồng Sinh và kẻ gác cổng đều nghe rõ mồn một. Ô ĐồngSinh khẽ nhíu mày, nhẹ đến mức không thể nhận ra, lại thấy Từ Đạt ờ ờ àà, nhân tiện nói: “Hèn gì trên người Nhị tiểu thư lại có mùi cua, hóa ra là đi ra ngoài ăn khuya.” “Đúng vậy.” Lâm Tú cười bảo: “Tôi ởtửu lâu trên đường Đại Thông thấy cô ấy, nên thuê một cỗ kiệu đưa cô vềnhà.” Cậu đưa tiền trả công cho kiệu phu, đang định rời đi, lại quaylại, thở dài, khách khí nói lời cáo từ với Từ Đạt. Từ Đạt ‘thụsủng nhược kinh’ (được sủng ái mà lo sợ) đáp lễ. Mãi đến khi Lâm Tú đãkhuất bóng ở khúc ngoặt cuối đường đầy bóng tối, cô vẫn còn ngơ ngẩnnhìn xa xăm. Ô Đồng Sinh không nói gì. Thật lâu sau, Từ Đạt mới quay đầu lại hỏi: “Đại công tử, Từ Đạt nhớ rõ anh tuy không phải là quan chức, nhưng đã từng tham dự yến tiệc ở trong cung.” Hắn nhìn cô, gật đầu. “Anh… đã thấy hoàng hậu Tây Huyền lần nào chưa?” Hắn kỳ dị liếc nhìn cô một cái, gật đầu. “ Tết Nguyên đán ngày ấy đã từng thấy từ xa.” “Là mẫu nghi thiên hạ?” Hắn thầm ngẩn ra, ngẫm nghĩ một lát, mới đáp: “Đúng thế.” Hắn chỉ nhớ rõhoàng hậu là một phụ nữ trạc ngoài bốn mươi, mặc đại lễ phục, đứng ở bên cạnh hoàng thượng. Ngày Tết nguyên đán, người phụ nữ có thể đứng cạnhHoàng Thượng, chỉ có thể là hoàng hậu, cũng chỉ có hoàng hậu mới có thểlà mẫu nghi thiên hạ, nhưng ngoại trừ những điều đó ra, hắn cũng khôngcó cảm giác gì đặc biệt. Từ Đạt nhẹ thở dài một tiếng, khoanh tay lại, thảm đạm cười với hắn: “Đại công tử thấy tôi, có thể làm mẫu nghi thiên hạ được hay không?” Trong một khắc, hắn im lặng không nói gì. Từ Đạt thấy thế, ha ha cười, hai má hồng ửng, không biết là đỏ mặt hay vìđông lạnh mà đỏ, cô lẩm bẩm: “Quả nhiên là tôi nghe lầm, hiểu lầm.” Côdùng sức lau mặt, rút mình ra khỏi hồi ức, thở sâu, cười nói: “Đại côngtử, sao đến giờ vẫn còn đứng ngoài cửa? Gió đêm lạnh đến cắt xương, mauvào đi thôi.” “Bên trong có khách.” Hắn lại lặp lại một lần. “Khách? Ai vậy?” Khuya khoắt mà loại đến đây, vóc dáng giống người Tây Huyền, nhưng quần áo mặc trên người lại là của Đại Ngụy. Ô Đồng Sinh nắm chặt cây thương màu bạc, nhạt giọng nói: “Nói là khách,cũng là người thân của Nhị tiểu thư, nhưng có lẽ trong lòng những ngườiđó, cô đã sớm trở thành địch nhân. Tôi không biết Nhị tiểu thư tính toán thế nào, nên đứng ngoài chờ. Nếu thực phải đến mức động thủ, tôi cũngkhông đứng cách Nhị tiểu thư quá xa.” Từ Đạt sửng sốt, ngay sau đó bật thốt lên: “Từ Trực, Từ Hồi, người đến là ai trong hai người đó?” “Đều đến cả.” [1]: Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão (nắm tay cả đời, bên nhau đến già): Hai câu trích trong bài Kích cổ 4 – Kinh Thi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]