Lúc này Lý Tuệ Như đã sợ hãi đến nỗi mất hết lý trí. Cô ta quỳ gối rồi đến bên xe lăn của bà nội mà khóc lóc cầu xin...... Lâm lão phu nhân vẫn ở yên đó, khuôn mặt lạnh lùng không chút mủi lòng. Lý Tuệ Như vẫn không bỏ cuộc, vẫn cố gắng vớt vát chút tình thương cuối cùng còn sót lại trong lòng của bà.
Cảnh tượng lúc này chẳng ai thương nổi, nó giống như một trò đùa thì đúng hơn. Lừa dối, phản bội, hãm hại giờ lại tỏ vẻ đáng thương cầu xin sự tha thứ.
Lâm phu nhân sốc tới mức cứ ngồi đờ đẫn ra đó, bà luôn yêu thương Lý Tuệ Như không khác gì con ruột, thậm chí có phần thiên vị hơn. Vì bà hiểu từ khi sinh ra cô đã thiếu thốn tình yêu của cha mẹ ruột, bà từ nhỏ đã mất mẹ nên bà rất hiểu cảm giác ấy.
Lâm lão gia vì quá tức giận khi biết sự thật đã tuyên bố hủy bỏ hôn lễ. Ông cũng đau đầu lắm chứ, đứa con gái ông nhận nuôi, chăm sóc mười mấy năm nay giờ quay lại báo hiếu ông như này sao? Đúng là nuôi ong tay áo mà.
Sau khi ông tuyên bố hủy đám cưới và gửi lời xin lỗi, ông đã cho người gửi đến mỗi người một món quà xin lỗi có giá trị khá đáng nói, xem như một chút gì đó vớt vát được thể diện cho Lâm gia.
15 phút sau, hôn trường cưới giờ thật im ắng, chỉ còn một số vị khách thân thiết nhất của Lâm gia ở lại mà thôi. Không khí chẳng chút náo nhiệt nào như ban đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-la-em-yeu-don-phuong/1782123/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.