Sau hai tiếng ngồi trên oto, Thiên Nguyệt về đến nhà, vội bước lên phòng mình. Chu quản gia định hỏi thăm cô nhưng thấy cô bước vội mắt lại đỏ hoe nên bà thôi. Bà đã sống nhiều năm ở Mạc gia, chứng kiến Thiên Nguyệt lớn lên, bà rất hiểu tính cách tiểu thư nhà mình. Cô vui vẻ, hoà đồng, lạc quan, mạnh mẽ và rất ít khi khóc. Cô chỉ rơi nước mắt khi gặp chuyện cực kỳ đau lòng mà thôi. Bà lấy làm lạ, hôm nay là sinh nhật Lâm thiếu gia, sao cô lại buồn đến vậy....
Thiên Nguyệt bước vào phòng khoá chặt cửa. Căn phòng tông sáng nhẹ nhàng nhưng lòng người lại là một mảng mịt mù, tăm tối.
Cô đi vào phòng, bật vòi hoa sen lên, cô ngồi thụp xuống nền đá lạnh, mặc cho dòng nước kia đổ xối xả lên người cô. Giọt nước mắt nóng hổi hoà cùng những giọt nước lạnh từ vòi sen cứ thế làm ướt đẫm trên khuôn mặt xinh đẹp của cô. Cô khóc, khóc rất nhiều, gào đến khản cả cổ :
- Mình đến muộn rồi......hu...hu....hức... Triết ca, em cũng yêu anh mà , yêu.... yêu...anh ba năm rồi, yêu nhiều hơn cô ta đó.... hu..... hu ....hức....
Ba năm nay cô yêu thầm anh, ba năm.... tuy chưa phải khoảng thời gian quá dài nhưng đủ cho tình cảm cô dành cho anh trở nên sâu đậm, đủ lớn, đủ to. Tiếc cho một cuộc tình yêu đẹp, trong sáng chưa bắt đầu mà sẽ kết thúc tại đây sao...!!!
Cô ngồi khóc trong phòng tắm cũng đã hơn một tiếng, người đã mệt lả vì cả buổi nay chưa ăn gì. Cô ráng đứng dậy, lau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-la-em-yeu-don-phuong/158103/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.