Ôn Giản gật đầu: “Vâng, em cũng thấy thế, ba em giúp rất nhiều người, đi đâu em cũng được hưởng.”
Giang Thừa: “…”
Cái người này…
Cậu nhìn đồng hồ, bảo: “Anh đi đây.”
Giang Thừa phóng xe đi.
Ôn Giản nhìn theo bóng lưng cậu, cô rất hâm mộ Giang Thừa, cậu là kiểu người kiên cường dứt khoát, không thích dây dưa dài dòng, vẫn lạnh lùng cứng rắn giống y như hồi bé.
Haizz, đúng là người tu luyện thành tinh…
Ôn Giản nhớ tối qua Giang Thừa ‘dạy dỗ’ cô, cô cũng muốn mình giống cậu, nói đi là đi, bảo hết là hết, bảo coi người khác như không khí thì chắc chắn sẽ không để tâm, bất luận thế giới xung quanh ồn ã ra sao, trong lòng vẫn sẽ trầm ổn bình tĩnh.
Không phải Ôn Giản làm gì cũng giỏi, nhưng một khi đã quyết tâm thì cô sẽ làm tới cùng, cô có khả năng tiếp thu tốt, nên hiểu gần hết lời Giang Thừa nói, cô sẽ không suy nghĩ linh tinh nữa, không để tâm những thứ xung quanh mình, một lòng một dạ vào sự nghiệp học hành thì điểm thi mới cao. Mỗi tuần các môn đều có bài kiểm tra nhỏ, Ôn Giản đứng hạng 1 hoặc hạng 2, mỗi lần đọc điểm, thầy cô đều bảo: “Bài kiểm tra lần này Lâm Giản Giản xếp thứ nhất” hoặc “Giang Thừa xếp thứ nhất, Lâm Giản Giản thứ 2.”
Chẳng bao lâu sau, cả khối đều biết hai học sinh chuyển tới lớp 12-8 cực kì lợi hại, thành tích luôn đứng đầu. Cô chủ nhiệm, thầy cô bộ môn hay là hiệu trưởng đều quan tâm Ôn Giản và Giang Thừa, cứ cách mấy ngày sẽ gọi hai người lên văn phòng nói chuyện, sợ đến lúc thi đại học sẽ xảy ra tình huống xấu.
Bởi vì đổi chỗ nên Ôn Giản ngồi xa Giang Thừa, hai người cũng ít nói chuyện hơn, một người đi cửa trước một người đi cửa sau, hồi trước Ôn Giản mạnh miệng bảo mình sẽ thi được 700 điểm, vậy nên lúc ra chơi hay là giữa trưa đều về nhà muộn hơn các bạn khác, Giang Thừa giỏi sẵn rồi nên vẫn nhàn nhã, tan học thì về ngay, cậu cũng chẳng nói chuyện với người nào.
Giang Thừa không phải là người chủ động, trước đây hay về cùng nhau nên cậu sẽ đứng chờ cô ngoài cửa, thấy cô mãi không về thì sẽ về trước, sau đó thì cậu không chờ nữa, tan học là về ngay.
Sau tiết tự học buổi tối, Ôn Giản không dám ở lại, nghe thấy tiếng chuông tan học là cô thu dọn sách vở rồi đi về.
Cửa trước gần lán xe hơn nên Ôn Giản lấy xe nhanh hơn Giang Thừa, cô không đợi cậu mà đi về trước, nhưng hai người ở cùng 1 tiểu khu, về cùng một đường, Ôn Giản đi trước còn Giang Thừa theo sau. Trên đường về, cả hai chẳng nói gì. Ở trường, thỉnh thoảng Ôn Giản và Giang Thừa bị gọi lên văn phòng, hai người ngồi cạnh nhau, bắt đầu nghe các thầy cô lải nhải không ngừng.
Ôn Giản là đứa trẻ ngoan ngoãn, dù buồn ngủ thế nào cũng sẽ bày ra vẻ mặt hứng thú lắng nghe người lớn nói chuyện, còn nói vài câu phối hợp với người ta, khí chất của Giang Thừa quá mạnh mẽ, rõ ràng cậu không nói gì, thỉnh thoảng gật đầu, hoặc là ‘Vâng dạ’ nọ kia, nhưng hễ cứ ngồi cạnh Giang Thừa cô lại cảm thấy cậu mới là người dạy bảo người khác.
Biết nhau được một thời gian, Ôn Giản phát hiện Giang Thừa đúng là thành tinh, tuy cậu lạnh lùng, không hay nói chuyện nhưng không cao ngạo, không ra vẻ ta đây, cậu sẽ không để người khác mất mặt, biết cách đối nhân xử thế, Ôn Giản cảm thấy có khi cả đời cô cũng không thể tu luyện đến trình độ của cậu.
Cô rất thích những người như Giang Thừa, cậu có chút giống ba cô, bất luận có chuyện gì xảy ra thì vẫn bình tĩnh xử lý.
Nhưng vì quá lạnh lùng, quá bình tĩnh nên không hòa đồng với người khác, vậy nên hai người dần dần không nói chuyện nữa, không còn gần gũi như lúc trước, cô không dám nói chuyện với cậu, có dám thì cũng chẳng biết nói gì. Mà cô với Uông Tư Vũ ngày càng thân thiết hơn.
Anh ta sẽ dẫn cô đi ăn, nói về chuyện án mạng đợt trước, bảo cô cứ coi mình như anh em trong nhà.
Ôn Giản phát hiện Uông Tư Vũ hơn cô vài tuổi, chỉ cần anh ta không mặc cảnh phục thì sẽ trở thành con người hài hước dí dỏm, thỉnh thoảng hai người còn cười đùa với nhau. Cô không thể trêu đùa cười cợt với Giang Thừa được, ở cạnh Uông Tư Vũ, cô sẽ thấy thoải mái, còn lúc đứng cạnh Giang Thừa cô sẽ dè dặt cẩn thận, mà Giang Thừa còn trẻ hơn Uông Tư Vũ mà y như ông cụ non.
Ôn Giản không hiểu sao Giang Thừa lại tu luyện đến cảnh giới đắc đạo nhìn thấu hồng trần.
Cô không biết lúc cậu thoải mái thảnh thơi thì sẽ như thế nào, lúc dịu dàng sẽ ra sao.
Không ai nhắc tới ‘chị dâu’ gì đó nữa, nhưng Ôn Giản hóng được chút chuyện, Trình Lâm và Giang Thừa là bạn cùng lớp từ lớp 10 đến lớp 12, đều là học bá, cũng giống như cô với cậu bây giờ, nhưng Trình Lâm giỏi hơn cô, cô nàng không chỉ học giỏi mà còn biết hát, biết múa, còn biết tranh biện, còn cô chỉ biết mỗi học.
Năm đó không ai đồn Giang Thừa với Trình Lâm yêu nhau, nhưng Trình Lâm đi Thượng Hải về Tùng Thành, còn dành thời gian gặp Giang Thừa, chứng tỏ quan hệ của hai người này không bình thường.
Ôn Giản hơi buồn, cảm thấy như anh trai nhỏ của mình bị người ta cướp đi, nhưng Giang Thừa bảo cô không được nghĩ mấy chuyện linh tinh, chỉ cần tập trung học hành, vậy nên cô không mảy may nhớ đến chuyện này nữa, chỉ là thỉnh thoảng nhìn Giang Thừa thì lại thấy buồn, cô sẽ nhớ lúc nhỏ, trong mắt anh trai nhỏ chỉ có cô mà thôi.
May mà thời gian hai người học cùng nhau không dài, tốt nghiệp thi đại học xong thì đường ai nấy đi, có lẽ cô sẽ không về Tùng Thành nữa.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt tới kì thi cuối kì, kiến thức thi rất lớn, bao gồm tất cả những gì đã học của kì 1.
Trước khi thi, cô chủ nhiệm muốn kích thích học sinh nên bảo các bạn sẽ được tự chọn chỗ ngồi, thứ tự chọn sẽ theo xếp hạng thành tích thi, có thể chọn chuyển tới chỗ khác hoặc là không đổi.
Cô giáo nói thế, vậy nên các bạn khác í ới hẹn ngồi cùng nhau.
Dạo này thành tích học tập của Ôn Giản rất tốt, có vài bạn muốn ngồi với cô, mà Hứa Nhiễm ngồi cạnh lại chẳng nói gì.
Sau khi gặp ba Hứa Nhiễm, cô nàng lại càng trầm lặng hơn, Ôn Giản hỏi vài lần nhưng cô nàng lại không nói. Vì sợ điểm thi tụt lùi nên Ôn Giản sẽ giúp cô nàng ôn tập kiến thức, có bài nào khó sẽ giảng cho cô nàng nghe, vậy nên điểm của Hứa Nhiễm tiến bộ rõ rệt.
Ôn Giản hỏi Hứa Nhiễm có muốn ngồi cùng cô không, Hứa Nhiễm nhìn Ôn Giản, nặng nề gật đầu.
Ôn Giản thương Hứa Nhiễm, cô không có bạn bè, lúc chuyển trường cũng chỉ có một mình, còn bị người khác bàn tán nọ kia, có lẽ vì lúc bé cô bị bạn khác cô lập xa lánh, mà Hứa Nhiễm là bạn đầu tiên của cô sau khi chuyển về Tùng Thành. Vậy nên Ôn Giản hy vọng cô nàng sẽ sống thật tốt, muốn biết chuyện nhà Hứa Nhiễm, muốn giúp cô nàng, nhưng Hứa Nhiễm lại chẳng nói gì, mà các bạn trong lớp cũng không biết.
Ôn Giản không biết nên giúp đỡ thế nào, trước mắt chỉ có cách làm Hứa Nhiễm cảm thấy hai người là bạn bè mà thôi.
Trước ngày thi một ngày, Ôn Giản thưởng cho bản thân nghỉ ngơi một hôm, lúc tan học, cô khoác balo chạy đến chỗ Giang Thừa ở lán xe.
Lâu lắm rồi hai người không nói chuyện với nhau, Giang Thừa sửng sốt, cậu xoay xe mình sang một bên, nhìn cô, hỏi: “700 điểm?”
Ôn Giản nhớ hôm đấy cô mạnh mồm bảo sẽ được 700 điểm, tuy không chắc lắm nhưng vẫn gật đầu bảo: “Đúng.”
Giang Thừa: “Em chắc chắn mình thi được 700 điểm à?”
“…” Ôn Giản lại gật đầu, “Chắc chắn.”
Giang Thừa không nói gì, cậu gật đầu phóng xe đi.
Ôn Giản đạp xe ra cổng trường, thấy Uông Tư Vũ đứng đó.
Anh ta vẫy tay với cô.
Ôn Giản không biết anh ta tìm mình có chuyện gì nên đạp xe tới chỗ đó.
Giang Thừa nhìn cô, quay sang nhìn Uông Tư Vũ rồi phóng xe về nhà.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]