Ôn Giản rụt rè đi theo cậu, vẻ mặt thất thần y như hồi còn bé.
Giang Thừa quay lại nhìn cô, thấy đôi mắt to tròn xen chút sợ hãi của cô nhìn mình.
“Anh đang giận em à?” Cô hỏi.
“Không, em ăn bánh kem chưa?”
Ôn Giản khẽ lắc đầu: “Em để bánh ở nhà.”
“Em xin lỗi, không phải em cho anh leo cây đâu, em cũng không ăn sinh nhật với người khác, em định về sớm trang trí nhà cửa, muốn để anh bất ngờ.”
“…” Giang Thừa nhìn cô, “Sinh nhật của em mà, sinh nhật của anh qua rồi thì bất ngờ gì chứ?”
Ôn Giản mím môi đáp: “Vì em mời anh mà, không thể để qua loa được.”
Giang Thừa: “…”
Cậu không biết nên nói gì, chỉ bước lên một bước đứng trước mặt cô, nhìn cô một lúc, thở dài một hơi rồi xoa đầu cô.
Ôn Giản ngẩn ngơ nhìn cậu.
“Có chuyện gì à?” Giang Thừa hỏi.
Ôn Giản lắc đầu, cô không dám nói.
Cô không dám kể chuyện này với ai, ngay cả Giang Thừa cũng không được.
Cậu gật đầu, không hỏi cô nữa, nhìn đồng hồ bảo: “Anh đặt một chiếc bánh kem cho em nhé?”
Ôn Giản khẽ lắc đầu: “Không cần đâu, sắp sang ngày mới rồi.”
Cô chỉ ra cửa sổ: “Em về đây.”
Giang Thừa giữ tay cô lại, tay khác cầm điện thoại gọi tiệm bánh gato gần tiểu khu, bảo người ta giao tới một chiếc bánh khác, nửa tiếng nữa mới sang ngày mới, giờ vẫn kịp.
Tim Ôn Giản đập thình thịch, không dám nhìn cậu.
Đặt bánh xong, Giang Thừa nhìn cô: “Em ngồi đi.”
“Cảm… cảm ơn anh.”
Ôn Giản gật đầu, cô ngồi chỗ bàn học, len lén nhìn phòng cậu, căn phòng đúng gu thẳng nam, màu chủ đạo là màu trắng đen, vừa đơn giản lại sạch sẽ.
“Mẹ em không có ở nhà à?” Giang Thừa rót nước cho cô, hỏi.
“Vâng.”
Giang Thừa không hỏi mẹ cô đi đâu, thấy gương mặt tái nhợt của cô, đôi mắt lại đỏ ửng, cậu nghĩ nhà cô xảy ra chuyện gì đó.
Lúc đó thấy cô đi cùng Uông Tư Vũ, cậu không coi anh ta là cảnh sát, hôm nay Uông Tư Vũ không mặc cảnh phục, dạo này lại còn hay tới tìm Ôn Giản, phần lớn là buổi tối, trông hai người giống như đi dạo hẹn hò hơn, cho nên cậu không nghĩ đến khả năng khác.
Bánh kem nhỏ xinh được giao tới, Giang Thừa lấy bánh qua cửa sổ.
Giang Thừa đặt bánh lên bàn, cậu thắp nến rồi tắt đèn, ngồi đối diện cô.
“Chúc em sinh nhật vui vẻ nhé.” Cậu nói.
Ôn Giản mím môi nhìn cậu, “Cảm ơn anh.”
Trong phòng chỉ còn ánh sáng từ ngọn nến, ánh sáng mờ ảo hắt lên mặt Giang Thừa, trông cậu lại càng tuấn tú thâm trầm hơn. Tim cô đập loạn xạ, vô thức nhìn cậu.
Giang Thừa nói: “Em ước đi.”
Ôn Giản gật đầu, cô chắp tay trước ngực, nhắm mặt lại, vừa chân thành lại nghiêm túc.
Cô hy vọng ba cô sẽ thật mạnh khỏe bình an, cả nhà được quây quần bên nhau.
Ước xong, Ôn Giản thổi nến.
Giang Thừa bật đèn lên, bây giờ là 12 giờ đêm, vẫn kịp đón sinh nhật cùng cô.
Ôn Giản không ăn nhiều bánh kem, lần trước hôm sinh nhật Giang Thừa, lúc ấy cô chẳng vướng bận chuyện gì, lúc ấy cô ăn hết hẳn hơn một nửa chiếc bánh.
Ôn Giản đặt dĩa xuống, nhìn cậu bảo: “Anh trai nhỏ, hôm nay cảm ơn anh nhiều nhé.”
Thực sự rất cảm ơn anh…
Hồi còn bé, Giang Thừa bên cô lúc cô hoảng loạn sợ hãi nhất, hôm nay cũng thế.
Giang Thừa nhìn Ôn Giản, gương mặt vẫn bình tĩnh thờ ơ như mọi khi, trong mắt còn vương chút ấm áp.
“Đừng khách sáo.”
Ôn Giản đứng dậy, “Em về đây. Cảm ơn anh nhiều nhé.”
Không hiểu sao cô lại muốn khóc, nhất là khi có Giang Thừa ở cạnh mình.
“Để anh đưa em về.”
Giang Thừa đứng dậy, tay cậu đặt trên vai cô.
Đột nhiên giọng nói của Khâu Mộng Kỳ vang lên: “Giang Thừa, muộn thế này mà con còn chưa ngủ hả?”
Bà vừa nói xong thì mở cửa ra.
Mẹ Giang ngơ ngác nhìn cô gái đứng trong phòng, hết nhìn Ôn Giản lại nhìn Giang Thừa, lại thấy tay cậu đặt trên vai cô, đầu óc bà quay cuồng không hiểu chuyện gì hết.
Ôi trời ơi, bao nhiêu năm rồi bà mới shock thế này.
Hồi Giang Thừa 7 tuổi, bà cũng mở cửa phòng cậu ra, lúc đấy bà sợ suýt ngất, con bà mới 7 tuổi mà lại lén lút giấu con gái nhà người ta trong phòng mình, cô bé ấy có mái tóc dài, nhưng một bên lại bị cắt ngắn đi trông y như con nhím. Cô bé ngoan ngoãn ngồi ở bàn học, một tay ôm bát cơm siêu to, tay kia cầm thìa, vụng về cố nuốt cơm trong miệng, vừa ăn vừa sợ hãi nhìn Giang Thừa, đôi mắt ngấn lệ hỏi: “Anh ơi, em có thể không ăn nữa không?” Nhớ lại hôm ấy, đến bây giờ bà vẫn còn sửng sốt không thôi, bà không biết đứa trẻ ấy là ai, sao lại ở đây, ở trong phòng bao lâu rồi, là người hay ma, sao bà lại không biết?
Lúc đó, hôm nào bà cũng dọn dẹp phòng Giang Thừa nhưng lại không phát hiện có thêm một người nữa, mà Giang Thừa tỉnh bơ như không, trừ việc cậu ăn nhiều hơn, lại không ngồi ở bàn ăn, mỗi khi đến giờ cơm lại tung tăng vào bếp cầm một chiếc bát lớn, gắp một nửa chỗ thức ăn, bảo bà: “Con về phòng ăn đây.” Nói xong thì quay đít đi luôn.
Mẹ Giang không ngờ thằng con trai ngoan ngoãn hiểu chuyện của mình lại để một bé gái trong phòng, lại còn giấu cả ba mẹ nữa chứ.
Lúc ấy bà cứ nghĩ Giang Thừa ‘bắt cóc’ con gái nhà người ta rồi giấu trong phòng mình, suýt nữa đánh cậu một trận.
Tới khi biết đầu đuôi mọi việc, cuối cùng bà cũng thở phào một hơi, may mà phát hiện sớm, không thì không biết cô bé kia bị con mình ‘hành’ tới lúc nào, bà nhớ mái tóc dài mượt của cô bé kia, thêm cả bát cơm to tướng nữa.
Bao nhiêu năm rồi, không ngờ có ngày Khâu Mộng Kỳ lại chứng kiến cảnh này, bà sững sờ, mắt trợn tròn nhìn Giang Thừa và Ôn Giản.
Ôn Giản ngẩn người, lúc ấy cô quá hoảng loạn, quá sợ hãi mới tới tìm Giang Thừa, hoàn toàn không vì chuyện khác, cô cứ đứng ở đó, mắt tròn xoe nhìn mẹ Giang, hai người cứ nhìn nhau như thế.
Mẹ Giang nhớ hồi đó, lúc bà mở cửa ra, đôi mắt của cô bé kia cũng lo lắng hoảng sợ nhìn mình.
Mẹ Giang ho một tiếng, ra dáng trưởng bối nghiêm túc: “Hai đứa ra đây nói chuyện với mẹ.”
Nói xong, bà đóng cửa lại rồi đi ra ngoài.
Ôn Giản: “…”
Giang Thừa: “…”
Ôn Giản lo lắng chỉ cửa sổ: “Em… em về đây.”
Cô vội vàng đi tới cửa sổ, đang định trèo lên thì bị Giang Thừa kéo lại.
“Cứ đi đằng cửa nhà ấy.”
Cậu kéo tay cô đi ra ngoài.
Mẹ Giang chờ hai người ngoài phòng khách.
Ông nội tắt TV, đang định đi ngủ, ba Giang cũng đứng dậy về phòng, vừa ngẩng đầu thì thấy Giang Thừa nắm tay cô gái nào đó đi ra khỏi phòng, ông nội và ba Giang hết nhìn nhau lại nhìn Giang Thừa và Ôn Giản.
“Chuyện này… chuyện này là thế nào?” Ba Giang không nhịn được, lắp bắp hỏi.
“Bạn cùng lớp đến mượn vở bài tập thôi ạ.” Giang Thừa bình tĩnh bảo: “Không phải như ba mẹ nghĩ đâu.”
Mẹ Giang im lặng nhìn hai người, quần áo chỉnh tề không nhăn nhúm, còn môi… môi không sưng, cũng không đỏ.
Bấy giờ bà mới yên tâm.
Giang Thừa: “Con đưa em ấy về nhà đây.”
Ông nội và ba Giang ngơ ngác gật đầu, mãi sau vẫn chưa hoàn hồn.
Mẹ Giang gật đầu theo.
Ôn Giản xấu hổ chào từng người rồi về, cô và Giang Thừa vừa ra đến cửa thì suýt nữa va phải một người khác.
Giang Bảo Bình bước vào nhà, gương mặt mệt mỏi không có sức sống, hình như mới từ bên ngoài về, áo khoác còn dính bùn đất.
Giang Bảo Bình không ngờ trong nhà còn có người khác, suýt thì đụng phải Giang Thừa và Ôn Giản, ông nhìn Ôn Giản, lại nhìn 3 người trong nhà cứ trông về phía này, ông sửng sốt, hỏi: “Giang Thừa dẫn bạn gái về ra mắt à?”
Ôn Giản xấu hổ không thôi, cô vội vàng lắc đầu, “Không phải đâu ạ, cháu là bạn cùng lớp với anh ấy.”
Giang Bảo Bình ngớ ra, ông nhớ có một hôm, Giang Thừa nắm tay cô gái này chạy vào văn phòng của mình.
“Chào cháu, chú là chú của Giang Thừa.”
Ôn Giản nhận ra Giang Bảo Bình, ngại ngùng nói: “Cháu chào chú ạ.”
Giang Thừa thuận miệng hỏi: “Bây giờ chú mới tan làm à?”
Giang Bảo Bình gật đầu: “Ừ, tối nay có việc đột xuất.”
Ông nội ở trong nhà bảo: “Trên TV bảo hôm nay có vụ xả súng chỗ đường hầm ở đường cao tốc, còn có cả xe cảnh sát nữa, bên mình có ai bị thương không?”
Giang Bảo Bình: “Không sao đâu ba.”
Ông nội: “Thấy bảo có người chạy thoát hả?”
Giang Bảo Bình: “Vâng, kẻ đó bị trúng đạn nhưng chạy mất rồi.”
Ôn Giản vô thức nhìn Giang Bảo Bình, Giang Thừa thấy động tác nhỏ này của cô.
Cậu hỏi: “Chú nhỏ, chuyện này là thế nào ạ?”
Giang Bảo Bình hếch cằm nhìn TV: “Cháu không xem thời sự hả? Cảnh sát chặn 2 chiếc xe chở ma túy đấy.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]