Trong căn phòng yên tĩnh có tiếng quần áo rơi xuống đất, tiếng thở hổn hển và cả tiếng hôn môi.
Mặt Ôn Giản nhỏ nhắn, chiếc cổ thon dài, Giang Thừa sờ tóc Ôn Giản rồi lại sờ lên cổ cô.
Anh rất dịu dàng nhưng lại xen lẫn cả vội vàng, làm cô chìm đắm từng chút từng chút một.
Trong lúc quấn lấy nhau, không biết tay ai va phải điện thoại, điện thoại rơi xuống sàn, căn phòng chìm trong bóng tối, cũng chẳng có ai quan tâm.
Chiếc đệm lún xuống, Ôn Giản nằm trên chiếc giường 1m8, đôi mắt cô tròn xoe nhìn Giang Thừa nằm trên người mình.
Ánh đèn ngoài cửa sổ hắt lên người anh tạo thành bóng tối đối lập với ánh sáng, chiếc áo sơ mi xộc xệch có vài nếp gấp làm nổi bật dáng người cao ráo rắn chắc của Giang Thừa, vừa cấm dục vừa quyến rũ.
Tim Ôn Giản đập loạn xạ, miệng lưỡi khô khốc, người Giang Thừa lấm tấm mồ hôi, mang theo một loại dụ hoặc trí mạng.
Giang Thừa không tiến thêm bước nữa, chỉ nhẹ nhàng vén tóc Ôn Giản ra sau tai, đôi mắt đen nhánh sâu thẳm nhìn cô.
“Lâm Giản Giản…” Anh gọi tên cô hồi còn đi học.
Cô đáp: “Vâng?”
Giang Thừa không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn cô.
Anh nhìn Ôn Giản chằm chằm làm mặt cô nóng bừng, tư thế này càng làm cô mất tự nhiên hơn, vô thức đẩy anh ra.
Giang Thừa không nhúc nhích, chỉ nhìn cô, một lúc lâu sau, anh cúi đầu, dịu dàng hôn lên má Ôn Giản.
Người Ôn Giản cứng đờ.
Giang Thừa không ngẩng đầu, vùi vào gương mặt cô.
Anh nói: “Lâm Giản Giản. Anh chưa từng nghĩ tới chuyện mình sẽ có cơ hội ôm em, được nhìn em như thế này. Có thể gặp lại em đã là rất tốt rồi.”
Giọng anh trầm khàn mang theo dục vọng, dịu dàng lạ thường, chạm tới trái tim mềm yếu của Ôn Giản, mắt cô đỏ bừng.
Anh nghiêng đầu, nhẹ nhàng lau khóe mắt cô.
“Lần này em nhất định phải bình an đấy nhé, nhớ chưa?” Anh dặn cô, giọng điệu như cầu xin.
Ôn Giản nghẹn ngào, cô gật đầu, khẽ đáp: “Vâng.”
“Anh cũng phải bình an đấy.” Cô nhỏ giọng.
Giang Thừa khẽ cười, anh gật đầu, lại khom lưng hôn cô lần nữa, nụ hôn vừa dịu dàng vừa quyến luyến, triền miên lại kiên nhẫn.
Anh chợt nhớ tới năm Ôn Giản 16 tuổi, cô giữ xe đạp, đứng dưới ánh nắng hoàng hôn, gom hết can đảm nhưng lại ngượng ngùng gãi cổ, hỏi anh có thể đón sinh nhật với cô hay không.
Anh muốn cùng cô trải qua ngày sinh nhật tới hết quãng đời này.
Sáng hôm sau đi làm, nhân sự trong công ty thay đổi.
Hạ Chi Viễn là một trong số cổ đông của Hà Kiến, anh ta chính thức vào làm, nhân viên mới trong phòng tài vụ được Hạ Chi Viễn quan tâm, được thăng chức lên làm trợ lý của anh ta.
Sau khi điều lệnh chuyển nhân sự được thông báo, cả phòng tài vụ như bùng nổ, ai ai cũng biết tình ý của Hạ Chi Viễn với Ôn Giản. Mọi người đều bảo “Túy Ông chi ý bất tại tửu”, nói Hạ Chi Viễn mượn danh nghĩa công việc để theo đuổi Ôn Giản. Lúc trước vì Hà Thiệu, chủ tịch Hà tới tận phòng tài vụ để gặp Ôn Giản, ai cũng nghĩ quan hệ của Ôn Giản và Hà Thiệu không tầm thường, bây giờ Hạ Chi Viễn lại điểm mặt chỉ tên bảo cô tới làm trợ lý cho mình, nhân viên trong phòng hóng hớt tò mò không thôi, nhất là Hà Kỳ. Cô nàng quấn lấy Ôn Giản, hết làm nũng rồi lại đe dọa dụ dỗ cô, hỏi cô và Hạ Chi Viễn là thế nào, những người khác cũng hóng hớt theo, Ôn Giản không biết nên trả lời sao.
Nhưng Điền Giai Mạn lại là người bình tĩnh nhất, lúc nào cũng tỏ vẻ cao cao tại thượng, lạnh lùng kiêu ngạo, cũng chẳng thèm nhìn Ôn Giản, không làm vẻ thù hằn cô như lúc trước, Ôn Giản nghĩ chắc Hạ Chi Viễn đã thông báo cho cô ta trước rồi.
Thông báo đột ngột, Hạ Chi Viễn nhanh chóng chuyển tới, buổi chiều, Hà Kiến Ly sai người quét dọn sửa sang phòng làm việc riêng cho anh ta, phòng của Hạ Chi Viễn đối diện phòng của Giang Thừa, cách nhau một lối đi nhỏ.
Buổi chiều Hạ Chi Viễn dọn tới, vừa tới văn phòng, anh ta bảo phía nhân sự gọi Ôn Giản lên.
Ôn Giản vội vàng dọn đồ đạc chuyển lên tầng 4. Bàn làm việc của cô ngay ở ngoài gần cửa phòng làm việc của Hạ Chi Viễn, không gian không lớn, cũng giống như ở phòng tài vụ, ngoài hành lang có cửa kính sát đất.
Cô bê thùng giấy lên tới nơi, đúng lúc gặp Hạ Chi Viễn đi ra ngoài.
Hạ Chi Viễn thấy cô cũng không bất ngờ, còn hiền hòa cười bảo: “Xin lỗi cô nhé, điều cô qua đây vội vàng quá, cô đã quen hết chưa?”
Ôn Giản gật đầu rồi lại lắc đầu, hoang mang hỏi: “Tôi là nhân viên mới, vẫn còn chưa hiểu hết công việc trong công ty, sao Hạ tổng lại…”
Hạ Chi Viễn cười ngắt lời cô: “Không sao, tôi cũng là người mới mà, đúng lúc có thể giúp đỡ lẫn nhau.”
Ôn Giản gượng cười, thùng giấy rất nặng nên trùng xuống, cô giơ chân lên đỡ.
Tới khi cánh cửa dần khép lại, Giang Thừa nhìn Ôn Giản và Hạ Chi Viễn đứng cách đó không xa.
Hạ Chi Viễn giúp cô bê thùng giấy, người ngoài nhìn vào chỉ thấy anh ta quan tâm Ôn Giản.
Nhưng Ôn Giản biết, không phải.
Hạ Chi Viễn cúi đầu, ánh mắt cười cợt thì thầm bên tai cô: “Cô Ôn đây đâu phải là người yếu đuối như thế này đâu nhỉ?”
Ôn Giản nghĩ Hạ Chi Viễn muốn ngả bài với mình, cô do dự, cuối cùng vẫn chọn cách án binh bất động.
Cô tròn mắt nhìn anh ta, khó hiểu hỏi: “Ý Hạ tổng là sao?”
Hạ Chi Viễn mỉm cười, nụ cười vừa ấm áp vừa dịu dàng, anh ta rút tay ra đặt lên miệng thùng giấy, bên trên có hình chiếc ô màu xanh đậm.
Ôn Giản nhìn Hạ Chi Viễn.
Anh ta lại càng cười hiền hòa hơn: “Cô Ôn cứ làm quen trước đi, có gì không hiểu thì cứ hỏi nhé.”
Nói xong, anh ta còn vỗ vai cô rồi mới đi.
Ôn Giản nhìn tờ giấy hình chiếc ô, làm như chưa xảy ra chuyện gì, ôm thùng giấy vào văn phòng.
Công ty rất coi trọng chuyện Hạ Chi Viễn chuyển tới đây làm, hơn nữa hôm sau là cuối tuần, Hà Kiến Ly mời mọi người tối tới nhà ông ta tổ chức party, người tham gia điều là quản lý cấp cao của công ty, Ôn Giản là thư kí của Hạ Chi Viễn nên cũng được mời, còn có cả Điền Giai Mạn và Hà Kỳ. Còn chưa tới giờ tan làm mà Hà Kỳ đã vội vàng gọi cho Ôn Giản, hai người cùng tới bữa tiệc.
Nhà của Hà Kiến Ly là một căn biệt thự đơn lập, có khoảng sân rất lớn.
Buổi tiệc được tổ chức theo kiểu tiệc đứng, địa điểm là tại vườn hoa. Lúc Ôn Giản và Hà Kỳ tới đó, bên trong rất náo nhiệt, hầu như mọi người đều tới đông đủ, đứng tốp năm tụm ba nói chuyện.
Giang Thừa cũng ở đây, anh đang đứng nói chuyện với Hà Kiến Ly, Hạ Chi Viễn và Hà Thiệu ở bậc thềm.
Hà Kỳ kéo tay Ôn Giản đi qua, đúng lúc ấy Giang Thừa ngẩng đầu nhìn thoáng qua Ôn Giản rồi lại nhìn Hà Kỳ.
Hà Kỳ đang bình thường đột nhiên trở nên ngượng ngùng, ho một tiếng, buông tay Ôn Giản ra, dịu dàng chào Giang Thừa: “Giang tổng.”
Giang Thừa nghiêng đầu nhìn cô nàng, lạnh nhạt gật đầu, coi như chào lại.
Hà Kỳ như tiếp thêm sức mạnh, cô nàng can đảm hơn, tươi cười nói chuyện với Giang Thừa: “Giang tổng bận rộn nhiều chuyện mà hôm nay cũng tham gia à?”
Hà Kiến Ly lườm cô nàng: “Con không thấy mọi người đang bàn chuyện à? Nói năng linh tinh gì thế?”
Hà Kỳ bĩu môi, không cam lòng nhưng lại không dám cãi, hậm hực đáp: “Vâng.”
Hạ Chi Viễn cười: “Con bé đáng yêu mà, chủ tịch Hà đừng nghiêm khắc quá.”
Hà Kiến Ly: “Ngày trước chiều nó quá nên bây giờ mới không coi ai ra gì, suốt ngày chỉ biết kiếm chuyện.”
Hà Kỳ bĩu môi, không đồng tình nhưng không dám lỗ mãng, rầu rĩ bảo: “Con biết rồi, con không làm phiền mọi người nữa.”
Sau đó cô nàng nói với Ôn Giản: “Đi thôi, tôi dẫn cô đi dạo nhé.”
Ôn Giản gật đầu, lịch sự chào mọi người, Hà Kỳ vội vàng kéo cô đi.
Hạ Chi Viễn nhìn theo bóng lưng Ôn Giản.
Giang Thừa thì nhìn anh ta.
Hạ Chi Viễn thấy Ôn Giản đằng xa, không nhìn cô nữa, áy náy cười nói với Giang Thừa và Hà Kiến Ly: “Mọi người cứ trò chuyện đi, tôi đi dạo một lát.”
Hà Kiến Ly gật đầu: “Cứ đi đi.”
Hạ Chi Viễn đi tới chỗ Ôn Giản.
Giang Thừa nhấp một chút rượu, cúi đầu giấu cảm xúc trong ánh mắt đi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]