Từ hôm Trác Thanh Liên đi Thượng Hải, không hẹn hò, từng ngày của cô trôi qua trong nhàn rỗi.
Tịch Nhan ngoài những lúc cùng Tống Anh đi dạo phố cho khuây khỏa, đa số thời gian đều là ở nhà. Nhưng không thể nào được yên bình như trước, nỗi nhớ cứ quẩn quanh, vương vấn trong lòng.
Mỗi tối nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, cô lại tự hỏi lúc này anh đang làm gì? Trác Thanh Liên dù công việc ngập đầu, nhưng vẫn dành thời gian gọi điện cho cô. Có những lúc, chỉ một câu hỏi thăm rất đỗi bình thường, cũng đem lại cho cô niềm vui ấm áp. Thường sau khi anh gác máy rồi, cô vẫn ngồi một mình cười ngây ngô.
Người con gái đang yêu, rất dễ bị người xung quanh nhận ra. Tối hôm đó, chỉ có Tịch Nhan và bố ở nhà. Đỗ Diệu Hoa không nén nỗi tò mò hỏi con gái: "Tiểu Tịch, con đang yêu đúng không?"
Tịch Nhan không phủ nhận, mỉm cười gật đầu.
"Cậu ta bao nhiêu tuổi? Làm nghề gì? Nhân phẩm ra làm sao? Tính cách thế nào?" Đỗ Diệu Hoa hỏi luôn một tràng, vẻ tha thiết, quan tâm. Thật đúng là tấm lòng cha mẹ thương con vô bờ bến!
Tịch Nhan cúi đầu, nghĩ ngợi một lúc, rồi lại ngẩng lên: "Bố có nghe nói đến tập đoàn Trác Thị không?"
"Đây là tập đoàn tư nhân lớn nhất thành phố ta, bố sao mà không biết được?". Đỗ Diệu Hoa hỏi lại, "Thế cậu ta làm ở đó à?"
"Anh ấy tên là Trác Thanh Liên, là giám đốc ở đó". Cô khéo léo nói ra thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-la-chuyen-thuong-tinh/2551652/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.