Lục Dương kinh ngạc mở mắt, hắn không nghĩ Trương Mẫn Nhi vẫn còn thức. Từ đằng sau nhìn bóng lưng run rẩy của cô trong bóng tối, hắn khẽ nuốt nước bọt, “Có một chút.”
“Hay là…” Trương Mẫn Nhi hắng giọng, thoáng ngập ngừng ngỏ lời, “Để tôi giúp anh ra nhé?”
Tim Lục Dương giật nảy, thình thịch, thình thịch.
“Hả?” Hắn vẫn chưa tin vào tai mình, “Cô nói cái gì cơ?”
“Thì… Dù sao lần trước tôi cũng đã giúp anh dùng tay, thêm một lần nữa cũng chẳng phải chuyện lớn.” Lỗ tai Trương Mẫn Nhi đỏ rần rần, hai gò má cũng bắt đầu ngại ngùng ửng hồng, “Nếu anh không thích thì thôi vậy.”
Hồi lâu vẫn chưa nghe được đáp án, Trương Mẫn Nhi cho rằng hắn không muốn, có hơi chút thất vọng, vội vén chăn lên thật cao hòng giấu đi gương mặt ngại ngùng xấu hổ.
Tiếng hô hấp dồn dập vang lên khắp căn phòng. Cuối cùng, cô cũng nghe được câu trả lời của đối phương, giọng hắn khàn khàn nhiễm đầy mùi tình dục ướt át, “Được, cùng nhau làm đi.”
“Lục Dương! Anh… Ức…” Trương Mẫn Nhi muốn lên tiếng, nhưng rất nhanh đã bị nụ hôn nóng rực của Lục Dương nuốt trọn, cánh tay mạnh mẽ giam cầm bên hông khiến cô không thể trốn chạy.
Lục Dương dùng đầu đầu lưỡi luồn vào trong khoang miệng ấm nóng của Trương Mẫn Nhi, cô phản ứng kịp thời không chút nao núng nghiến chặt hàm răng. Hắn bị đau liền rời khỏi hai phiến môi nóng bỏng kia, trong miệng tràn ngập vị máu tanh nồng, thế nhưng hắn không những không giận mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-la-ban-giuong-dung-nham-lan/2601160/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.