“Triệu Lộ Dung, bà có thể ra tù rồi.”
Người đàn bà được gọi tên lẳng lặng đứng lên. Gương mặt bà ta tuy xinh đẹp, nhưng những nếp nhăn nơi khóe mắt vẫn không thể che giấu được tuổi tác của bà ta. Bà kéo vali màu đen bên cạnh, cười cười với nữ cảnh quan, “Cảm ơn và tạm biệt.”
Cuộc sống tăm tối trong tù suốt hai mươi hai năm qua dường như đã làm Triệu Lộ Dung quên đi hầu hết những màu sắc tươi đẹp ở thế giới bên ngoài. Bà vẫn nhớ như in khi mình bước chân vào tù, bà vẫn còn trẻ trung xinh đẹp, nhan sắc hơn người, tình nhân không kể xiết, tiền bạc xài phủ phê. Duy nhất chỉ có một điều khiến bà canh cánh mãi trong lòng chính là đứa con gái đó.
Triệu Lộ Dung không ngờ, Triệu Nghi sau khi vào trại trẻ mồ côi đã được một gia đình giàu có nhận nuôi, thay cả họ lẫn tên, còn trở thành một nữ bác sĩ nổi tiếng khắp thành phố. Điều này thực sự quá nực cười.
Triệu Nghi à, mày cho rằng mày đổi tên thì có thể rũ bỏ được quá khứ dơ bẩn của mày sao? Có thể đổi được dòng máu chảy trong người của mày là của tao sao? Có thể quang minh chính đại sống trong hạnh phúc sao?
Triệu Nghi à, mày nên nhớ chỉ cần tao còn tồn tại, mày vẫn phải sống dưới cái tên Triệu Nghi ấy.
Xoảng…
Lục Dương đang đi xuống lầu thì nghe được trong bếp truyền đến tiếng thủy tinh vỡ vụn, nhanh chóng chạy vào bếp. Tay Trương Mẫn Nhi còn chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-la-ban-giuong-dung-nham-lan/2601073/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.