Ngay lúc này ngoài tuyệt vọng ra Hứa Biên không còn tâm trạng nào khác, người kia nguyên lai đã thay đổi tình cảm nhanh như vậy, ngay cả nói lời kết thúc tình cảm với anh cũng vô cùng dứt khoác, không chút lưỡng lự, phải, quá khứ mình đã làm những gì, hiện tại đương nhiên phải gánh chịu tất cả, người ta nói luật có nhân có quả, và anh xứng đáng được nhận.
Hứa Biên cúi thấp đầu, tầm mắt không nhìn đến hai người kia, rất nhanh rời khỏi phòng vệ sinh. Đặng Thiếu Đan không phải không biết hành động của Từ Nhược Thiên có mục đích gì, nhưng kì thật anh cảm thấy không hài lòng với thái độ miễn cưỡng này của cậu, liền đưa tay đẩy cậu ra, chỉ thấy trước mắt là gương mặt đẫm nước mắt của người nọ.
- Từ Nhược Thiên, em không cần phải như vậy đâu.
Từ Nhược Thiên lắc đầu phủ nhận, bất lực quỳ xuống nền đất, đưa tay ôm lấy mặt mình khóc nức nở.
- Em xin lỗi. Em xin lỗi.
Đặng Thiếu Đan thở dài một tiếng, cúi xuống ôm lấy Từ Nhược Thiên, bàn tay nhẹ nhàng vỗ về bờ vai không ngừng run rẩy của cậu, nói.
- Không sao. Có gì chúng ta từ từ hãy nói. Ngoan, đứng dậy.
- Anh Đan sẽ ghét em lắm có đúng không? - Từ Nhược Thiên mơ hồ ngẩng đầu, đôi môi giật giật mếu máo.
- Anh làm sao ghét em được chứ? Tiểu Thiên đáng yêu hiền lành như vậy mà.
- Nhưng mà... thực sự em không còn cách nào khác, ban nãy người kia không phải là em. - Trước đó không hiểu vì sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-la-ao-giac-dam-tu-tuyet/1533979/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.