Thời gian đã gần điểm 7 giờ, đáng ra Hứa Biên phải thức dậy từ sớm rồi đi, bất quá hiện tại Từ Nhược Thiên vẫn chưa thấy bóng dáng anh bước xuống, trong đầu tự hỏi, lẽ nào đêm qua vì mệt nên anh ngủ quên mất.
Nghĩ đến đây Từ Nhược Thiên liền tức tốc chạy lên phòng, cư nhiên chính xác vẫn là thân ảnh người kia nằm dài trên giường, cậu thở dài, vừa gọi lớn vừa bước đến cửa sổ kéo rèm ra.
- Hứa Biên, dậy đi, không phải anh phải đi làm sao, gần trễ rồi.
Vẫn nằm lì ở đó, Từ Nhược Thiên lắc lắc đầu, khẩn trương kéo chăn ra khỏi cơ thể Hứa Biên, đưa tay lay tỉnh anh.
- Hứa Biên, dậy thôi nào. Hứa Biên....
Không ngừng lay tỉnh, thế nhưng đáp lại cậu chỉ là gương mặt trắng bệch của anh. Từ Nhược Thiên trong nháy mắt có điểm nghi hoặc lẫn lo sợ, lập tức đưa tay chạm lên vầng trán anh, cư nhiên một cỗ nhiệt nóng hổi truyền đến, cậu hoảng hốt không ngừng kêu gọi.
- Hứa Biên, anh như thế nào cảm mạo rồi?
- Ân...
Hứa Biên động đậy một chút, miệng cơ hồ chỉ phát ra thanh âm rên rỉ yếu ớt, hơi nóng phả lên mặt Từ Nhược Thiên, chậm rãi mở mắt nhìn quanh, ho khan một tiếng.
- Khụ.. mấy giờ rồi?
- Đã gần 7 giờ, anh đang bị cảm mạo, để em gọi điện báo công ty hôm nay anh nghỉ phép. - Từ Nhược Thiên thuận tay vuốt vuốt cổ Hứa Biên, đau lòng nói.
- Chết tiệt, tại sao cậu không gọi tôi? Mẹ kiếp! - Hứa Biên tức thời nhớ đến hôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-la-ao-giac-dam-tu-tuyet/1533951/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.