Suốt buổi tối hôm đó, Từ Nhược Thiên không thể chợp mắt một phút một giây nào, chính là đến tận giờ này Hứa Biên anh vẫn chưa về nhà.
Mà bản thân cậu cũng không dám gọi điện, e rằng sẽ làm phiền đến anh, không biết qua bao lâu, cậu thiếp đi trên ghế sô pha tự lúc nào không hay.
Thời điểm khi cậu tỉnh dậy, trước mắt lập tức bắt gặp gương mặt của một thiếu niên, thiếu niên này gương mặt rất nhỏ nhắn, lại trắng trẻo xinh đẹp, Từ Nhược Thiên trong đầu chính là không ngừng tự hỏi, như thế nào một nam nhân lại đẹp thế này, thực chẳng khác nào một thiên thần thuần khiết vậy.
- Anh là... - Thiếu niên cất giọng nhìn cậu, bộ dạng đầy vẻ tò mò.
Từ Nhược Thiên chậm rãi ngồi dậy, cười thân thiện đối y đáp.
- Anh là Từ Nhược Thiên, nếu anh đoán không sai, em là con của Hứa Biên, có phải không?
- Dạ vâng... thì ra hôm nay là lễ cưới của ba ba và anh sao? Tiểu Tinh chúc mừng hai người.. - Hứa Tinh e lệ mỉm cười, khiến cậu có chút ngây người bởi nụ cười trong sáng kia của y.
- Em đẹp thật, giống Hứa Biên vậy. - Từ Nhược Thiên ganh tị cúi đầu, nhỏ giọng nói.
- A? Thực ra... chúng ta không phải ruột thịt. - Hứa Tinh vừa nghe lập tức nhớ ra điều gì, liền khẩn trương giải thích.
- Vậy sao? Bao lâu nay anh cứ tưởng...
- Bất quá... hiện tại anh nên chuẩn bị xong rồi chứ, đến, Tiểu Tinh giúp anh. - Thiếu niên hớn hở đứng dậy, nắm lấy bàn tay cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-la-ao-giac-dam-tu-tuyet/1533945/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.