“Cho bạn kẹo này.” Duy Thanh chìa một cây kẹo ra.
Khánh Long khẽ cười. “Cảm ơn mày nha.”
Văn Hàn ngồi bên cạnh Khánh Long thấy vậy nên cũng xin. “Cho mình với.”
Duy Thanh đáp. “Chờ mình chút.” Anh về chỗ mở cặp ra và lấy một cây kẹo khác đưa cho Văn Hàn. “Của bạn này.”
Hoàng Yến ngồi bàn trên thấy vậy nên cũng quay lại. “Cho mình nữa.”
Duy Thanh nhíu mày lại và lại lấy ra một cây kẹo khác. “Cái cuối cùng cho bạn này.” Anh bắt buộc phải nói láo, bởi vì nếu không cây kẹo cuối cùng dành cho Mỹ Hạnh sẽ bị người ta lấy mất.
Mỹ Hạnh lúc sau mới vào lớp, bước tới chỗ ngồi, cô thấy Hoàng Yến đang chóp chép gì đó nên tò mò. “Yến ăn gì vậy?”
“Kẹo á Hạnh.” Hoàng Yến đáp.
“Kẹo đâu vậy? Cho Hạnh với.” Mỹ Hạnh chìa tay ra.
Hoàng Yến quay xuống chỉ tay vào Duy Thanh. “Thanh cho á.”
Mỹ Hạnh bỗng nhiên xụ mặt xuống. “Bạn cho kẹo mình với.”
Duy Thanh nhíu mày. “Hết kẹo rồi.” Lỡ lúc nãy nói láo nên giờ anh phải tiếp tục. Đợi khi nào vắng người anh sẽ cho Hạnh kẹo.
Mỹ Hạnh thấy buồn nên liền quay lên. Tại sao Duy Thanh cho kẹo Hoàng Yến mà lại không cho kẹo cô. Ngày nào cô cũng đưa nước với đồ ăn cho Duy Thanh kia mà. Lẽ ra thì bạn ấy nên cho kẹo cô mới đúng chứ. Hay là Duy Thanh không xem cô là bạn nữa. Thế là suốt buổi học, Mỹ Hạnh buồn bã ngồi chép bài và không vui vẻ như mọi khi.
Đến giờ ra chơi, Mỹ Hạnh đi xuống căn tin mua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-la-anh-giau-di/192325/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.