Mùa đông lại đến và cũng như mọi năm, Duy Thanh cảm thấy chả thích một chút nào. Mặc dù đông này có Sún, nhưng chả phải vì thế mà anh nên vui. Đông ở đây nó đáng ghét lắm. Không chỉ có lạnh và những cơn gió rét, đông ở đây còn kèm theo cả mưa. Mà cũng chẳng phải là mưa một chút rồi tạnh, mưa cả ngày và khiến người ta cảm thấy sầu đời hơn.
Rồi anh còn rầu thêm nữa khi thấy Sún phải vất vả đi học như thế nào. Con gái sinh ra vốn đã cực khổ và càng cực khổ hơn khi phải đi học vào những ngày mưa. Nếu như Bích Trâm vốn dĩ luôn gấp đôi tà áo dài lên từ trước, thì những ngày mưa này, Mỹ Hạnh mới thực hiện. Xắn ống quần lên cao, dùng dây thun buộc lại cho “chắc”. Tà áo thì gấp lên và bỏ vào trong quần kẹp lại. Duy Thanh thấy vẫn còn may là Mỹ Hạnh không phải mang thêm kính cận.
Nhiều bạn nữ khác thì thao tác nhanh hơn Mỹ Hạnh. Chỉ việc cột hai tà áo dài lại với nhau và mang áo mưa vào chạy ra ngoài. Duy Thanh nghĩ có thể do Mỹ Hạnh “rườm rà”, cũng có thể là do cô sợ áo dài bị nhăn nhúm lại. Và cũng có thể là do anh thấy chướng mắt, khi bạn lớp trưởng đứng bên cạnh Sún, cầm sẵn trên tay đống dây thun và áo mưa để phục vụ. Nếu Sún thao tác nhanh, thì làm gì có chuyện bạn lớp trưởng đứng bên cạnh đúng không.
Trời thì đã lạnh, mỗi lần tắm là phải nấu nước sôi, vậy mà mưa cứ ào xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-la-anh-giau-di/1404836/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.