“Dũng khỏe chưa mày?” Quốc Hùng hỏi khi đang chở Duy Thanh đi học.
Duy Thanh đứng sau xe lắc đầu. “Chưa.” Hôm qua thứ năm được nghỉ, nên anh đã lên viện chăm sóc cu cậu cả ngày. Có điều cu cậu yếu lắm, cứ mê man hoài.
“Má Ba vẫn ở trên viện hả?” Quốc Hùng gặng hỏi.
Duy Thanh ừm một tiếng đầy sầu não.
Lúc sau, Mỹ Hạnh đang ngồi trong lớp trò chuyện với Tấn Bình thì thấy Duy Thanh ủ rũ bước vào. Nhớ hôm thứ tư vừa rồi cô đã tha lỗi cho Lu rồi mà. Cô đã nhận me, đã nhận thư và cũng đã nói chuyện với Lu rồi. Sao nhìn mặt Lu giống như đang giận cô thế nhỉ. Chưa gì anh chàng vừa ngồi xuống đã thở dài, cô nghe thấy mà nản lòng.
Cô nghĩ mình nên hỏi Duy Thanh. “Lu sao vậy?”
Duy Thanh ngước mắt lên. “Lu không sao hết.”
Cô gặng hỏi. “Sao nhìn Lu buồn vậy?”
“Dũng em Lu mới nhập viện.” Duy Thanh ngồi thẳng dậy.
Mỹ Hạnh giờ thì đã hiểu vì sao anh chàng vác cái bộ mặt “mất sổ gạo” tới lớp. “Em ấy đỡ chưa?”
Duy Thanh lắc đầu rồi lại nằm dài xuống bàn. “Nghe má nói lần này nặng lắm.” Mà anh thấy cũng đúng, mọi bữa Minh Dũng chỉ lên trạm y tế của xã, giờ thì chuyển lên luôn bệnh viện huyện.
Mỹ Hạnh bất giác đưa tay xoa đầu Duy Thanh, một hình ảnh giống như năm xưa cô hay làm. “Lu đừng buồn quá. Em ấy sẽ khỏe lại thôi.” Cái đầu đinh vẫn vậy, vẫn mang lại cho cô nhiều thích thú khi xoa.
Sau khi được Sún an ủi, Lu vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-la-anh-giau-di/1404834/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.