Trong phòng tập yên tĩnh.
Thẩm Tầm Lam cố gắng đè nén cảm xúc, trước đó cô luôn thấy mình dù trong sự nghiệp hay tình yêu đều rất thất bại, đủ mọi suy nghĩ linh tinh phức tạp chiếm cứ đầu cô, khiến cô rất khó chịu.
Cô chưa từng nói cho ai nghe về những suy nghĩ đó, nhưng Ưng Kỳ dễ dàng nhận ra những thứ đó, nên càng cảm thấy cực kỳ khó chịu.
“Anh coi như chưa biết gì, cũng không không nghe không thấy.” Ưng Kỳ mím môi, rồi nghiêng người mình đưa bả vai sát qua.
Thẩm Tầm Lam nhìn bóng lưng anh, mím môi do dự.
Cuối cùng cô vẫn chậm rãi lại gần dựa vào.
Bả vai sau lưng rộng lớn mang lại cảm giác an toàn, rất ấm áp. Thẩm Tầm Lam lẳng lặng dựa vào, cảm xúc tiêu cực giảm bớt đi nhanh chóng.
Mà Ưng Kỳ vô cùng giữ lời, không dám liếc mắt nhìn về chỗ cô dù chỉ một cái, chuyên tâm làm công cụ bằng người.
“Ưng Kỳ.” Thẩm Tầm Lam nhắm mắt nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Ưng Kỳ khẽ đáp lại: “Ừ.”
“Tôi ghét anh.”
Cả người Ưng Kỳ cứng ngắc, mím môi trả lời: “Anh biết.”
“Tôi ghét cả bản thân mình.” Thẩm Tầm Lam mở mắt, giọng điệu nén giận, “Bởi vì tôi phát hiện vậy mà tôi còn thích anh.”
Vẻ mặt Ưng Kỳ ngạc nhiên nhưng rồi niềm vui sướng sâu trong lồng ngực như muốn bộc phát, anh cong môi cố nén niềm vui sướng này lại.
Thời gian chậm rãi trôi qua, đau đớn ở cổ chân của Thẩm Tầm Lam từ từ biến mất, cô khôi phục sự bình tĩnh, rời khỏi bả vai Ưng Kỳ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-khom-lung-vi-em/1086842/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.