Ngày hôm sau, Úc Tranh quay lại Quân Diệu làm việc, dù sao cũng là một tập đoàn lớn, không thể không có người lãnh đạo quyết định.
Lúc Ưng Lê dậy nhận được tin nhắn của Úc Tranh, cô mỉm cười, tâm trạng hôm nay tốt hơn nhiều hôm qua.
Sau khi cô ăn xong bữa sáng, cô quyết định ra vườn tưới nước cho rau rưa của mình, đúng lúc này chuông cửa vang lên.
Ưng Lê đi đến thì thấy một người đàn ông đeo kính râm đội mũ che kín cả người, có điều cô vẫn nhận ra đây là Úc Tiện.
“Em tìm A Tranh hả?” Cô mở cửa rồi nói, “Anh ấy đi làm rồi.”
Úc Tiện không được tự nhiên mím môi: “Em có thể đi vào không, muốn nhờ chị nghĩ cách.”
Ưng Lê nhíu mày, lập tức hiểu được muốn nghĩ là nghĩ cách làm hòa với Úc Tranh.
Mời Úc Tiện vào nhà, Ưng Lê rót cốc nước đưa cho cậu: “Xem thư rồi?”
“Cho nên chị vẫn luôn biết.” Úc Tiện giật mình nhìn cô.
Ưng Lê gật đầu: “Lúc đó chị nghe xong thấy khó chịu muốn chết, có thể tưởng tượng được nếu nói cho em biết em sẽ có tâm trạng gì. Qua một ngày, chắc em đã bình tĩnh lại được rồi chứ?”
Úc Tiện cúi đầu: “Hôm qua em đến trước mộ mẹ, mất khoảng thời gian rất lâu mới tự thuyết phục được bản thân, em muốn…….” Cậu tạm dừng, có vẻ không nói ra được, “Chị có thể giúp em không?”
“Xin lỗi A Tranh, không thấy xấu hổ à?” Ưng Lê liếc mắt trêu chọc.
Úc Tiện cắn môi, vì bị Ưng Lê nhìn chằm chằm nên cậu uống ngụm nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-khom-lung-vi-em/1086818/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.