Cho dù mất đi tất cả, cho dù chưa từng được yêu, cho dù đã bị thương tổn. Cũng sẽ không khóc.
Bởi vì, con thần mặt trời không cho phép rơi lệ.
Tồn tại của anh kiêu ngạo cùng kiên cường như vậy, lại cố tình ngưng chứa vô cùng vô tận đau thương.
Gió trong Thiên cung thổi bay mái tóc dài màu vàng của anh, anh có đượcdung nhan xinh đẹp nhất thế giới này, nhưng xinh đẹp này cũng không thểgiúp anh chiếm được tình yêu.
___________________________
Ngày thứ ba, trời đầy mây, Nhà Nicole bao phủ trong một mảnh mây đen.
Nicole tận khả năng đem tất cả các châu báu cùng trang sức mang lên ngườimình, bởi vì qua hôm nay, mấy thứ này cũng không còn thuộc về cô nữa.
Chín giờ buổi sáng ngày mai, nhóm người thanh toán tài sản sẽ tới tịch thugia sản của các cô, mà vương tử còn chưa có lựa chọn được cô gái hợp ý.Do vậy buổi tối hôm nay chính là cơ hội cuối cùng, nhưng thoạt nhìn lạilà hy vọng xa vời.
Bệnh đau đầu của Lidya lại tái phát, cảngày đều chỉ nằm trên sô pha rên hừ hừ, một bên nhìn con gái lớn sửasoạn một bên hỏi : “Sisi đâu? Sao chưa thấy nó?”
“Đại kháichắc còn đang ngủ đi.” Nicole đem vòng tai hồng mã não cùng vòng tai phỉ thúy so sánh một lúc, vẫn không thấy mang cái nào thì đẹp hơn, nên mộtbên mang một cái,“Thật không biết nó đang làm những gì, một chút lo lắng sốt ruột cũng không có. Mẹ, những lời nó nói tối hôm qua là có ý gì? Nó thành tình nhân của vương tử sao?”
“Như vậy vương tử vì cái gì lại cho nó 500 vạn, nhưng lại thần thần bí bíkhông cho người khác biết? Còn có, nó nói bán mình là có ý gì…… Mẹ a,ngài không biết là Sisi làm việc càng ngày càng cổ quái sao?”
“Ta biết nó đang làm cái gì còn đau đầu như vậy sao?” Lidya lại bắt đầu hừhừ,“Ta a, vì hai người các ngươi thật đúng là bóp nát tâm tư. Cái ngườicha chết sớm của cô kia, hai chân rời đi nhẹ nhàng như vậy , một phântiền cũng chưa lưu lại cho ta, khi đó cô lại trúng mưa mắc viêm phổi, ta nơi nơi đi vay tiền, xem hết sắc mặt người ta. Thật vất vả gả choNicole tiên sinh, kết quả, hưởng phúc còn không đến ba năm liền xảy raviệc này…… Thượng đế thật đúng chơi đùa con người a.”
“Mẹ……” Nicole ánh mắt ẩm ướt ,“Người ta, người ta không muốn lại trải quanhững ngày khổ cực trước kia nha …… Ngẫm lại liền cảm thấy thật đáng sợ, oa……”
Lidya đi qua ôm lấy cô, vỗ vỗ lưng cô, dỗ nói : “Tabiết ta biết, con nghĩ rằng ta và con còn có thể trở lại cuộc sống tựmình nấu cơm tự mình giặt quần áo được sao…… Bởi vậy, ta đã nghĩ thậtlâu , thay vì chờ đợi vương tử còn chưa biết thành hay không, chúng tachi bằng dựa vào chính mình.”
“Dựa vào chính mình?” Hai mắt Nicole đẫm lệ mông lung từ trong lòng bà ngẩng đầu lên.
Lidya nhìn thẳng phương xa, biểu tình cực kỳ bình tĩnh,“Ta muốn ly hôn với Nicole tiên sinh.”
Nicole giật mình há to miệng.
“Bây giờ mà ly hôn thì tài sản vợ chồng có thể phân chia, cứ như vậy, chỉcần là sản nghiệp mang danh nghĩa của ta thì đều vẫn là của ta, ngânhàng không thu được.”
“Nhưng mẹ, này, này có thể sao?”
“Ta đã hỏi thăm đại luật sư nổi danh nhất thành Jacob, vô luận như thế nào, ta nhất định phải đấu tranh, ta không thể cứ như vậy lại biến thành kẻnghèo được!”
Nicole còn do dự,“Nhưng…… Như vậy, Nicole tiên sinh…… Với ông ta mà nói, không phải thực đáng thương sao?”
Lidya thở dài,“Vợ chồng vốn là chim chóc trong rừng, đại nạn đến thì đều tựmình bay đi. Thời điểm này…… Ta cũng cố không hơn ông ấy. Một người cóthể trốn so với hai người ôm nhau cùng chết thì vẫn tốt hơn.”
Nicole nghĩ nghĩ, lấy khăn tay ra khóc lên.
Lidya ôm cô, nhẹ giọng an ủi.
Bên kia cánh cửa phòng bếp, Cinderella mang khuôn mặt đầy bụi nghe được đối thoại của các cô, trong ánh mắt thâm nâu lần đầu tiên toát ra sắc tháiphẫn nộ. Tay cô cầm chặt lấy làn váy, bởi dùng nhiều sức cho nên các đốt ngón tay đều bắt đầu trắng bệch.
Ngay tại lúc cô tức giậnđến cả người phát run thì một người kéo bước chân lười nhác từ từ đi vào phòng bếp, ánh mắt hai người ở giữa không trung gặp nhau, Cinderella sợ run một chút — là Sriranda.
Chỉ thấy Sriranda liếc mắt nhìn cô một cái, không nói không rằng tiếp tục đi đến bàn ăn, tự mình rót một ly sữa.
Hai mắt của cô có lẽ vì không ngủ được mà có chút phù thũng, xõa tung máitóc dài, có vẻ tinh thần không tốt. Mắt thấy cô cầm ly sữa ngồi lên xích đu ở ban công nhắm mắt dưỡng thần, một bộ dạng vô tranh với đời thìCinderella rốt cục nhịn không được đi đến trước mặt cô, trầm giọng nói : “Cô nghe thấy phải không?”
Sriranda nhắm mắt lại, không phản ứng.
Cinderella không chịu buông tha, lại hỏi một lần : “Chuyện ly hôn …… Cô đều nghe thấy phải không?”
Sriranda trợn mắt nhìn cô một cái, chỉ giới hạn cho một cái liếc mắt, sau đóthản nhiên nói : “Ta cảm thấy đó là một biện pháp tốt.”
“Cái gì?” Cô vạn vạn không ngờ, Sriranda thế nhưng cũng nghĩ như vậy! Chotới nay cô đều cảm thấy Sriranda cùng mẹ kế và Nicole không thuộc cùngmột loại người, chẳng lẽ đó chỉ là ảo giác của cô sao?
“Đừng làm một bộ dạng bi thương như vậy. Đặt hy vọng trên người người khácvốn là ngu xuẩn .” Sriranda uống một ngụm sữa, không chút để ý.
Cinderella gục đầu xuống, hai tay nắm chặt, lại buông ra, động tác làm đi làm lạihơn mười lần, cuối cùng mới run giọng nói : “Các người cứ từ bỏ cha tôinhư vậy?”
Thanh âm của cô quá mức cổ quái, Sriranda đànhphải quay đầu, sau đó liền thấy Cinderella vừa khóc vừa nói. Chính làlúc này đây cô khóc cùng trước kia hoàn toàn bất đồng.
Bộdáng khóc trước kia của cô luôn khiếp sợ , tràn ngập cảm giác nhu nhược; Lúc này đây lại cắn chặt răng, ánh mắt phẫn nộ, nhìn ra được cô đangrất tức giận.
A, thì ra tiểu bạch thỏ cũng sẽ một mặt căm phẫn như vậy?
“Các người đối với tôi không tốt, tôi có thể lý giải, bởi vì các người sợtôi tranh giành với các người, các người cảm thấy tôi nguy hiểm đến địavị của các người…… Nhưng, các người sao có thể đối với cha tôi như vậy?! Từ, từ khi mẹ cô gả đến nhà chúng tôi, ông đâu có bạc đãi quá cácngười? Chi phí ăn mặc đều là tốt nhất vì sợ các người không vui! Trênthế giới này không có người kế phụ nào tốt hơn ông! Nhưng, hiện tại ôngphá sản , nghèo túng , các người vứt bỏ ông, còn nói cái gì đó là mộtbiện pháp tốt! Thực kém cỏi! Sriranda, cô, mẹ cô, còn có chị cô, một nhà các người đều kém cỏi cực!” Cinderella cầm lấy bình hoa trên bàn, hunghăng ném xuống đất, chỉ nghe “Loảng xoảng ….” vài tiếng, bình hoa đã bịném bể nát.
Tiếng vang thật lớn làm cho Lidya cùng Nicoletrong đại sảnh vội vàng chạy vào, liên thanh hỏi : “Làm sao vậy làm saovậy? Đã xảy ra chuyện gì ?”
Các mảnh vỡ của bình hoa nằmdưới chân Sriranda, Lidya cùng Nicole nhìn cô lại nhìn Cinderella, trong ánh mắt tất cả đều là dấu chấm hỏi.
Sriranda lạnh lùngcười,“Chúc mừng cô, mặc dù có chút muộn, nhưng mà cuối cùng cô cũng nhận rõ khuôn mặt thật của chúng tôi, không lại sa vào cái mà cô gọi làthiện lương vĩ đại.”
“Cô!”
“Luôn miệng nói cha này cha nọ, kỳ thật là cô đang sợ hãi mình bị vứt bỏ đi?” Sriranda đứng lên, đi tới gần cô ấy, cô tiến lên phía trước từng bước, Cinderellaliền lui về phía sau từng bước, cuối cùng chạm đến vách tường.“Vô luậnchịu khi dễ như thế nào, khuất nhục thế nào, đều yên lặng chịu đựng,không phải bởi vì tính tình cô tốt, mà là cô sợ hãi bị vứt bỏ, chỉ cònlại một mình cô, bởi vậy, chẳng sợ chúng tôi lại đối với cô không tốtthế nào, cô cũng không dám nói cho người khác. Hiện tại cha cô cũng thất thế , cô lại bắt đầu sợ hãi, sợ mình cùng ông ta đều bị vứt bỏ.Cinderella, cô có biết hay không ? Kỳ thật cô là một gốc cây chùm gởi,chỉ có dựa vào người khác mới có thể sinh tồn. Bởi vậy, không cần bày ra săc mặt vĩ đại cỡ nào chính nghĩa cỡ nào, cô không phải vì ông, cô làđang vì chính cô.”
“Cô, cô, các người……” Cả ngườiCinderella đều run run, nhìn vẻ mặt lạnh lẽo của Sriranda, nhìn vẻ mặthèn mọn Nicole, còn có thờ ơ của Lidya, cuối cùng thét to,“Mới khôngphải, mới không phải như vậy! Rõ ràng chính là các người không tốt, tôikhông thể nhìn các người nổi nữa, tôi sẽ không tha thứ các người ! Tuyệt đối không!” Lời nói vừa dứt liền che mặt mình xông ra ngoài.
Nicole không cho là đúng phiết phiết môi nói : “Xin nhờ, ai muốn cô tha thứ .Thật đúng là đề cao chính mình. Sisi, thật lợi hại nha, nói mấy câu liền làm cho nó tức chết khiếp .”
Lidya cau mày nói : “Đều là chuyên đã rồi sao còn đi kích thích cô ta?”
“Tôi kích thích cô ta?” Sriranda nhẹ câu khóe môi, từ từ nói,“Người chânchính kích thích cô ta chẳng lẽ không phải là người sao? Sắp không cònlà Nicole phu nhân mà khôi phục thân tự do – Lidya nữ sĩ.”
Lidya ngây người.
Sriranda đem ly sữa một hơi uống cạn, buông cái ly, tiếp tục kéo bước chân lười nhác đi ra ngoài.
“Mẹ, ngài đã làm chuyện gì làm cho Sisi chán ghét sao? Vì sao khi nói chuyện với ngài cũng đều âm dương quái khí như vậy?” Nicole khó có lúc sâu sắc nói.
Lidya phiền não trảo tóc,“Sao ta biết?” Bà cảm thấy đầu của mình trở nên càng đau .
Không được, phải nhanh đi bàn thủ tục ly hôn, không khí nơi này thật khó thở, bức người nổi điên. Nếu còn tiếp tục ở đây, không biết còn có thể phátsinh chuyện không tốt gì.
Trên bàn trang điểm bày ra mộtchiếc gương hình quả trứng cao nửa người. Gọng kính là vàng ròng , điêukhắc thành bộ dạng nữ vương Medusha, mái tóc dài hình rắn đổ xuống phíadưới, bao vây lấy mặt kính.
Ánh mắt nữ vương trong suốt như thủy tinh, vô luận theo góc độ của người nào xem qua đều thấy trongsáng như ngọc. Mà cái trán của cô, còn có con mắt thứ ba, bên trong được khảm một viên bảo thạch bằng ngón tay, nghe nói đó là vật cứng rắn nhất thế giới, làm thế nào cũng không vỡ, tên là kim cương.
Tóc của cô lại độc đáo, mỗi cọng đều là một con rắn, mắt rắn lấy ruby tạohình mà thành. Lại chuyển xuống dưới là mặt gương dùng không dưới 40viên bảo thạch, lại chế tác hoàn mĩ, không thẹn là một vật hiếm độc nhất trên thế giới.
Sriranda ngồi trước bàn trang điểm, nhìn chiếc gương độc nhất vô nhị này bất động thật lâu.
Đây là ngày thứ sáu khi cô tới nơi này, Nicole tiên sinh từ trong chợ mang lễ vật về cho cô.
Đúng như yêu cầu của các cô, Nicole có được rất nhiều quần áo xinh đẹp,Cinderella có được nhánh cây, mà cô, có được mặt gương khảm bảo thạchnày.
Khi tất cả mọi người vì mặt gương xa hoa tinh mỹ nàymà sợ hãi than thì Nicole tiên sinh dừng trước mặt cô, mỉm cười nói mộtcâu : “Những thứ nó chiếu đến , so với thân mình của nó càng trân quý.Sriranda, hy vọng con sẽ thích phần lễ vật này.”
Những thứ nó chiếu đến …… So với thân mình nó càng trân quý.
Giờ phút này, gương chiếu cô, cô nhớ tới lời nói của ông cảm thấy nơi nàođó trong lòng bị lấy đi một khối, trống trơn thiếu thốn.
“Trên thế giới này không có vị kế phụ nào tốt hơn ông!”
“Thực kém cỏi! Sriranda, cô, mẹ cô, còn có chị cô, một nhà các người đều kém cỏi cực!”
Sriranda tựa lưng vào ghế dựa, đem hai tay chậm rãi đặt trên vị trí trái tim, nghe thanh âm nó nhảy lên, bùm, bùm.
Thực bi thương.
Lại là cái loại cảm giác quen thuộc này, chết lặng bi thương.
Giống như thời khắc khi cô lại đặt mình trong biển hoa ở trang viên ViennaCaesar, cảm thấy yếu đuối, toàn bộ thể xác và tinh thần đều chậm rãi hưkhông.
Mà tại lúc đó, cô nghe thấy một thanh âm vang bên cửa sổ.
Ban đầu tưởng là trời mưa , sau lại phát hiện không quá thích hợp, nhìn lại thì thấy trên cửa sổ có một con chim đang dùng móng vuốt xao cánh cửa.
– thần điểu?
Cô vội vàng đứng dậy đi qua mở cửa sổ ra, thần điểu đập cánh bay vào,đứng ở trước gương. Câu đầu tiên mở miệng nói chính là : “Thực rất giỏi. Sriranda.”
Sriranda không rõ ý tứ của nó cho nên không có tiếp lời.
Thần điểu nhìn cô, cười đến thực kỳ lạ, không phải châm chọc nhưng cũngtuyệt không tốt lành gì : “Cô lại làm cho Cinderella học được oán hận.”
Thì ra nó ám chỉ chuyện này.
Sriranda suy nghĩ một chút, thản nhiên nói : “Ta chỉ là muốn cho cô ta biết cái gì tên là nhân loại mà thôi.”
“A?” Thần điểu oai đầu nhìn chăm chú vào cô, có chút đăm chiêu.
Sriranda đi đến bên giường, lôi chiếc giỏ làm bằng mây tre ra bắt đầu sắp xếphành lý, một bên vừa thu thập vừa nói : “Nhiều năm qua, dưới sự dạy bảocủa ngươi, Cinderella thành một cô gái có cái phẩm tính dịu ngoan thiệnlương không kiêu ngạo không ghen tị không tức giận cũng không phẫn nộ,hoàn mỹ giống như thiên sứ vậy.”
“Như vậy có cái gì không đúng?”
Sriranda cười nhạo một tiếng, chậm rãi nói : “Không có gì không đúng. Chỉ tiếc,nơi này là nhân gian. Là nơi nhân loại sinh tồn, thiên sứ… Không thíchhợp ở nhân gian .”
Thần điểu nháy nháy ánh mắt, có chút kinh ngạc, lại tựa hồ như chờ mong.
“Thượng đế sở dĩ đem nhân loại đuổi ra khỏi vườn địa đàng, chính là bởi vì bọnhọ có khuyết điểm là không hề thuần khiết. Nhân loại ghen tị, ích kỷ,dối trá, tà ác, tàn bạo…… Mặc kệ chuyện này có bao nhiêu tối tăm, gây ra bao nhiêu bất hạnh, đây mới là nhân loại. Mà ngươi lại bồi dưỡng ra một Cinderella, cô không phải nhân loại.”
Sriranda phất nhẹváy dài, thân váy xuyết vô số lông chim, rung lên rung lên, tựa như cánh thiên sứ, ánh mắt của cô trở nên sâu xa mà bi thương,“Chẳng lẽ ngươikhông biết đem một thiên sứ đến nhân gian sống kết cục sẽ thế nào sao?Kết cục tuyệt đối không phải thiên sứ chiếm được sự yêu thích cùng sùngbái của mọi người, hoàn toàn tương phản, nhân loại chỉ biết họ muốn nhổđôi cánh của cô, làm bẩn thuần khiết cùng tổn hại sự cao quý của cô màthôi…… Đây là nhân tính. Bởi vậy, nếu ngươi thật sự muốn tốt choCinderella, không nên dạy cho cô cái lý luận bác ái nhàm chán đó, đó làchuyện mà thượng đế muốn.”
Thần điểu cầm chiếc gương lên,bỗng nhiên nhẹ nhàng mà nở nụ cười : “Thật đúng là phấn khích. Sriranda, cùng nói chuyện với cô quả nhiên có thể nghe được một ít lời nói thựcphấn khích.”
“Ta chỉ là ăn ngay nói thật.” Khi lại xoayngười nhìn về phía thần điểu, trong ánh mắt của Sriranda hơn vài phầnmềm mại,“Bất quá, ngươi là thần điểu, đối với chức phận một thủ hộ thầnmà nói, ngươi vĩnh viễn sẽ không chết. Như vậy, cứ như thế mà chiếu cốcô ấy cả đời cũng không có gì không tốt. Cô ấy khóc, ngươi nghe; cô ấymuốn tham gia vũ hội, ngươi liền giúp cô nhặt đậu; cô ấy tự ti, ngươiliền cho cô ấy quần áo xinh đẹp cùng xe ngựa; cô ấy oán hận vì tâmnguyện không thể thực hiện, ngươi liền giúp cô ấy thực hiện là được ……Người như vậy cũng làm cho người ta thực hâm mộ .”
Thần điểu hỏi ngược lại : “Cô cũng hâm mộ sao?”
Sriranda ngẩn ra, ánh mắt bắt đầu lóe lóe, như nguyên bản là một cái hồ yêntĩnh, bất chợt một ngọn gió thổi tới làm mặt hồ gợn sóng.
“Kỳ thật ta cũng có thể làm thần thủ hộ của cô.” Thần điểu mỉm cười, từngchữ đều nói thật chậm,“Chỉ cần cô nói một tiếng tốt, khế ước liền tứcthời có hiệu lực.”
Một chiếc áo sơmi liền theo khe hở ngóntay rơi xuống giường. Sriranda mở to hai mắt, vạn vạn không ngờ kỳ tíchcũng sẽ rơi xuống trên người mình.
Bầu trời âm u , trongphòng đốt đèn, ngọn đèn mờ nhạt chiếu lên hình dáng nữ vương Medushaxinh đẹp ở trên đầu thần điểu, toàn bộ hình ảnh tràn ngập một loại dụhoặc quỷ dị.
“Thế nào? Cần, hay là không cần?” Thanh âm của nó giờ phút này nghe vào cũng như hình ảnh kia, khéo đưa đẩy, ái muội,nguy hiểm, lại hấp dẫn.
Chỉ cần gật đầu một cái, sẽ có một thủ hộ thần, sẽ được ma pháp che chở, là có thể mọi sự không lo……
Điều kiện này, thật sự rất mê người.
Sriranda ngây ngốc trong một thời gian rất dài, ngón tay nắm chặt, lại buông ra, lại nắm chặt, đấu tranh ở giữa thiên đường cùng địa ngục.
Thần điểu nhìn cô, ánh mắt mềm nhẹ tự tin, giống như đoán chắc cô sẽ đồng ý.
Lại không biết ánh mắt như vậy ngược lại làm cho tất cả mọi cảm xúc tronglòng cô phút chốc rút đi, tràn ngập lúc này là không chịu khuất phục,quật cường cùng cao ngạo.
Điều kiện này tuy rằng mê người, nhưng làm sao không phải là khuất nhục?
Nếu cô đáp ứng, cuộc đời này chắc chắn sẽ đều bị chi phối, tựa nhưCinderella, trở nên càng ngày càng yếu đuối, khó có thể quay người trởlại.
Như vậy thực đáng chê cười.
Sriranda đem chiếc áo sơmi nhặt lên một lần nữa, chậm rãi gấp lại, gấp xong liền để vào trong rương.
Khi áo sơ mi được đặt hoàn chỉnh ở trong rương, tất cả nghi ngờ cùng bất an cũng nhất nhất theo đó san bằng, cô quay đầu, nở nụ cười với thần điểunói,“Cám ơn. Ta không cùng người khác chia xẻ một thứ.” Dừng lại, lại bổ thêm một câu : “Hơn nữa, ta không cần ngươi.”
Nắp rươngkhép lại, tất cả hành lý đều đã được sắp xếp xong. Sriranda xoay người,ánh mắt đen láy ở trong bốn phía có vẻ ảm đạm phá lệ sáng ngời.
Không cần cái gì thủ hộ thần, không cần cái gì ma pháp, cô có chính cô.
Thần điểu không có giật mình cũng không có tức giận, tiếp tục tự tin trànđầy cười nói : “Ta chờ cô thay đổi chủ ý. Khi nào nghĩ thông suốt , tùythời đều có thể tới tìm ta. Gặp lại, Sriranda.” _
Trong ánh sáng trắng bí mật mang theo sắc tím diễm lệ tao nhã của đôi cánh giang rộng ra, từ cửa sổ bay ra ngoài.
Nhưng mà, trong nháy mắt bay đi kia, hình ảnh phản chiếu trong gương lại là một con chim màu đen.
Thuần đen, thuần đen.
Như con ngươi cùng tóc dài của cô.
Tám giờ, vũ hội trong hoàng cũng đúng giờ bắt đầu –
Lúc Sriranda đến đã có chút muộn, Haera vương tử đang cùng một cô gái tóchồng khiêu vũ, bạn nhảy này cô nhận ra được, là tiểu thư đường thế giaKaty.
Khi xoay tròn, Haera thấy cô, xa xa nở nụ cười với cô.
Cái cười này quả nhiên lại khiến cho Lidya chú ý, hồ nghi tiến đến chỗ cô.Trước khi bà mở miệng Sriranda đã giành nói : “Con có chút mệt, qua bênkia ngồi một lát. Hai người chơi vui vẻ đi.” Nói xong, cũng không đợi bà có phản ứng gì, đi thẳng đi đến sô pha ở một bên giành cho người đến dự tiệc nghỉ ngơi, lấy chén trà mới, một bên nhấm nháp một bên quan sátngười chung quanh.
Hôm nay là ngày cuối cùng của vũ hội,vương tử lại chậm chạp không chỉ định vị hôn thê, quan sát tình hình từhai ngày trước thì vị nữ lang thần bí kia là có cơ hội lớn nhất, nhưngđến nay không có người nào biết thân phận của cô ấy, như ánh sao mịt mờ, ngược lại làm cho những người khác cảm thấy có cơ hội thừa dịp.
Bởi vậy, các thiếu nữ nóng lòng muốn thử, trong đêm nay càng trang điểm xinh đẹp.
Một khúc xong, Haera thi lễ với Katy, đi đến bạn nhảy kế tiếp — chất nữ vương hậu Jane.
Thụ sủng nhược kinh (được yêu mà sợ) , khi Jane đứng lên không cẩn thậnđánh nghiêng ly rượu ở một bên, làm cho trên váy cô nhiễm một mảng hồng.
Khi tất cả mọi người vì chút ngoài ý muốn kia mà đều tập trung vào đó thìmột người đi đến bên cạnh Sriranda, thấp giọng nói : “Buổi tối tốt lành, Sriranda tiểu thư.”
Sriranda quay đầu, người đến là Ryan.
Anh ta đem một quyển sách đưa cho cô, ánh mắt rất có thâm ý : “Vương tửđiện hạ nói ngài thích đọc sách, bởi vậy phái tôi đem quyển sách này đưa cho ngài. Ước định ở trong sách. Chúc ngài đọc vui vẻ.”
Sriranda tiếp nhận sách, tên sách là [ truyền thuyết Olympus ], in ấn cực kìtinh mỹ, mở ra, trên tên trang sách có dán một vé tàu, thời gian là 5giờ sáng sớm ngày mai.
Cô đem sách khép lại, tâm thần có chút không yên.
Cho đến khi nhìn thấy vé tàu này, biết mình sắp rời khỏi Jacob, chuyện mình rời xa khỏi mẹ cùng chị hai trở thành sự thực mới đột nhiên thanh tỉnh.
Ý thức được quyết định cô làm ra sẽ có khả năng thay đổi vận mệnh cả đờisau của mình, một nỗi rung động nào đó không thể tránh khỏi càn quét màđến, mang theo lưu luyến cùng không tha xa lạ.
Chung quanh, âm nhạc du dương dễ nghe, quần áo hoa lệ tinh mỹ, thấp giọng nói cườináo nhiệt, phù hoa của hồng trần thế tục…… Những quen thuộc trong cuộcsống của cô đó đều sẽ ngưng hẳn ở trong tối nay. Từ đó về sau, lưu lạcthiên nhai, không thể thanh nhàn.
Sriranda nhìn thân ảnh mẹ cùng chị đang thấp giọng nói chuyện với nhau cách đó không xa, lại nắmchặt sách trong tay, sau đó đứng dậy đi qua nói : “Con có chút khôngthoải mái, đi về trước .”
Nicole mở to hai mắt,“Không được, chúng ta vừa mới tới không đến 10 phút nha, em đã muốn đi?”
Lidya nhìn Haera, gật đầu nói : “Không có việc gì, con đi đi.”
Được sự cho phép của mẹ, Sriranda xoay người đi đến cửa điện, ai ngờCinderella vừa lúc từ bên ngoài đi vào, không gian chợt yên tĩnh.
Tất cả ánh mắt mọi người đều hướng lại đây.
Nhìn Cinderella, cũng nhìn cô.
Hôm nay Cinderella mặc là một chiếc váy dài thiển màu lam, ở dưới ngọn đènhóa thành một loại quyến rũ, trong giơ tay nhấc chân lại mang theo sốngsắc sinh hương.
Mà cô mặc là một chiếc váy dài thâm tử sắc, dưới ngọn đèn lại tối màu trầm tĩnh.
Hai người đối diện đến gần, sau đó lướt qua.
Vẻ mặt Cinderella lãnh ngạo, ý chí chiến đấu ngang nhiên; cô trầm mặc nội liễm, tiêu cực đạm bạc.
Một lam một tím cùng xuất hiện tại một khắc này tựa như trắng cùng đen đối chiếu, lại lặng yên tách ra.
Ai cũng không có quay đầu nhìn đối phương một cái.
Dường như ai cũng không biết ai.
______________________________
Bên kia, Haera vui sướng nghênh hướng Cinderella, mỉm cười nói : “Em đã đến rồi.”
Bên này, Sriranda một mình một người, chậm bước xuống bậc thang cẩm thạch, đi ra cửa điện.
Bên ngoài, không có sao, chỉ có một vòng trăng rằm tịch liêu treo giữa không trung.
Không khí có chút nặng nề, tựa hồ trời sẽ mưa, nhưng chậm chạp không có rơi xuống.
Cô hít vào một hơi, lại thở ra, vén làn váy chuẩn bị kêu xe thì mộtchiếc xe ngựa vừa lúc đến gần, ở trước cửa hoàng cung dừng lại.
Cửa xe mở ra, Isaac dắt Cairo tiểu thư song song xuất hiện.
Hai người đối mặt, chuyện không thoải mái ngày hôm trước lại nhất thời hiện lên, Sriranda cảm thấy có chút xấu hổ, trực giác muốn lảng tránh, Isaac đã nâng tay lên, thân sĩ làm một cái lễ với cô.
Vì thế côphát hiện — trên cổ tay phải của anh, chiếc khăn lụa quanh năm luôn quấn trên tay đã không còn, mà thay bằng một chiếc vòng tay dành cho nam.
Vòng tay lấy thủy tinh màu đen tạo hình mà thành, quấn quanh hai vòng, tại trong ban đêm này lại có một cảm giác xa hoa.
Không hề giống cảm giác đàng hoàng của chiếc khăn lụa như trước kia.
Trái tim nho nhỏ đập mạnh một chút.
Đang do dự có nên đáp lễ hay không thì Isaac đã vươn cánh tay về phía Cairo, Cairo hiểu ý kéo anh, song song đi vào hoàng cung. Từ đầu tới đuôi, một câu đều không có nói.
“Ta đã biết…… Về sau sẽ không lại đến phiền cô . Đã quấy rầy .”
Xem ra, anh thật nói được thì làm được.
Không biết vì cái gì, rõ ràng đó là kết quả cô muốn, nhưng khi đạt được nhưnguyện thì cảm giác cũng rất phức tạp, dường như có cái gì đó quý trọngbị đánh mất, rốt cuộc không thể tìm trở lại.
Thủ vệ hoàng cung thấy cô chậm chạp đứng bất động, liền đi lại hỏi : “Tiểu thư, tôi có thể giúp ngìa gì không?”
Sriranda lắc lắc đầu, đem ý tưởng trong đầu mạnh mẽ lau đi.
Không liên quan đến cô. Khi lên xe, trong lòng cô nghĩ như vậy.
Con người khi còn sống sẽ cần thiết phải vứt bỏ một số thứ, cũng không phải “Mất đi” liền nhất định là tiếc nuối, có đôi khi,“Xấu hổ tồn tại” ngược lại càng vô nghĩa.
Bởi vậy, coi như là…… Cũng không quen biết đi.
Con người khi còn sống sẽ cần thiết phải vứt bỏ một số thứ, cũng không phải “Mất đi” liền nhất định là tiếc nuối, có đôi khi,“Xấu hổ tồn tại” ngược lại càng vô nghĩa.
Bởi vậy, coi như là…… Cũng không quen biết.
Mở cuốn sách [ truyền thuyết Olympus ] ra, trên chiếc vé tàu màu nâu ghi sáu hàng chữ :
“Xuất phát : Nhã Các
Đến : Babylon
Thời gian : 5 : 00 ngày 16 tháng 4 năm 491 lịch Maya
Khoang hạng nhất phòng 727
Hành khách : Sisi · Cameron
Bản vé tàu đưa cho khách hàng, một khi bán ra sẽ không hồi lại.”
Khép sách lại, nghe tiếng vang bánh xe nghiền trên mặt đất, trong ban đêm yên lặng này rõ ràng đến đáng sợ.
Đi đến bước này đã không còn cách nào khác quay đầu .
Tiếng sấm vẫn vang không ngừng, mưa lại chậm chạp không rơi xuống, không khí nặng nề, như đường hầm không thông gió.
Sriranda ngồi trên xích đu ngoài ban công, cầm ly sữa, nhìn bầu trời đêm phía xa, bóng đêm đen như mực.
Thời điểm chuyện càng không muốn nghĩ tới thì cố tình càng hiện ra, ở trongđầu uốn lượn, giống như sông sao, kéo thật dài thật dài.
Cô nhớ tới sinh nhật mười bốn tuổi vô cùng vinh quang của Isaac thiếu gia.
Tất cả danh môn vọng tộc đều phái người đến chúc mừng, tại một đêm kia, Vienna Caesar náo nhiệt vui mừng, hết sức phồn hoa.
Thiếu niên mười bốn tuổi, mặc lễ phục đứng ở trong mọi người, tuy rằng taychân chưa hoàn toàn phát triển hoàn thiện, nhưng trong giơ tay nhấc chân đã có khí tức lỗi lạc.
Mẹ cùng chị đều đến đại sảnh hỗ trợ, chỉ có cô ở lại trong nhà chiếu cố người cha bệnh tình nguy kịch.
Ông nằm ở trên giường, ho khan không ngừng.
Cô ngồi ở trước cửa bậc thang, ôm đầu gối.
Buổi tối hôm đó, thời tiết cũng không tốt, tùy thời đều có thể mưa, nhưng,vì để chúc mừng sinh nhật của vị thiếu gia tài giỏi kia, nơi nơi đều bắn pháo hoa.
Hồng , cam , lục , lam …… Từng cái từng cái, bắn lên, tỏa ra, lại lụi tàn. Thoáng như nhân sinh, thoáng như bi thương.
Cô xem pháo hoa sáng lạn này, nghe cha ho khan, rất muốn khóc.
Cha sắp chết.
Nhìn thầy thuốc muốn nói lại thôi, cùng khuôn mặt càng ngày càng tiều tụy của mẹ, cô đã biết.
Vì không muốn tăng thêm gánh nặng cho ngôi nhà đã nghèo túng, cha cự tuyệt tiếp tục trị liệu, ông càng ngày càng thêm gầy yếu, trong cổ họng đềutụ huyết, sốt cao vẫn không lùi.
Nếu có tiền thì tốt rồi…… Nếu như có tiền……
Có người qua một lần sinh nhật, bắn pháo hoa hay dùng đi mấy vạn Farrell,mà cũng có người sắp lâm vào tử vong lại ngay cả mấy ngàn Farrell tiềnchữa bệnh đều không lấy được. Thế giới này, cỡ nào, cỡ nào không côngbằng……
Cô ôm lấy cánh tay của mình, chôn đầu thật sâu vào giữa hai chân, ngay tại lúc đó thì cô lại nghe thấy tiếng bước chân.
– nhẹ nhàng , đàng hoàng , mang theo ba phần khiêu thoát , trong Vienna Caesar chỉ có một người sẽ đi đường như vậy.
Ngẩng đầu, quả nhiên là nhân vật chính buổi tiệc sinh nhật tối nay.
Sắc mặt anh không tốt lắm, vừa thấy là biết ngay lại đến gây phiền toái .Bị cô đoán trúng, câu đầu tiên Isaac mở miệng chính là : “Quà sinh nhậtcủa ta đâu?”
Thấy cô trầm mặc, mặt mày anh lại nhăn càngsâu thêm vài phần,“Quả nhiên, trong mọi người chỉ có cô không có chuẩnbị quà sinh nhật cho ta!”
Anh bướng bỉnh đứng ở trước mặtcô, xem ra không thể nhận được đáp án sẽ không rời đi, vì thế cô cắnmôi, bài trừ ra vài từ : “Tôi…… Không có tiền.”
Thực là đáp án không thành ý, nhưng Isaac nghe xong sắc mặt lại chuyển tốt, mi cũng mở, tươi cười cũng hiện lên, một bên ngồi xuống bậc thang gần cô, mộtbên vươn đôi chân thon dài , vừa nói : “Ngốc muốn chết. Ta biết cô không có tiền, cô không nghĩ được lễ vật nào mà không tốn tiền sao?”
Cô cúi mắt, thản nhiên nói : “Isaac thiếu gia nghĩ muốn cái dạng lễ vật nào mà không có?”
“Không giống. Ta có thích lễ vật của cô hay không là một chuyện, cô đưa khônglại là một chuyện khác. Không đưa lễ vật cho ta, chính là bất kính.”Isaac nhìn khói lửa đủ mọi màu sắc trên bầu trời, nghĩ nghĩ lại nói,“Ừm, cách 12 giờ còn 4 giờ nữa, chỉ cần trước 12 giờ cô đưa lễ vật cho ta,ta liền tha thứ cho cô.”
Cô cảm thấy anh càn quấy, cha lâm nguy trong sớm tối, cô nào có tâm tình làm việc?
Nỗi u sầu ở trên mặt cô chợt lóe qua bị anh bắt gặp, tiện đà lại nghe tiếng ho khan ở phòng trong truyền ra, Isaac nhíu lông mi nói : “Bệnh củaCameron tiên sinh còn chưa hết sao?”
Cô bị một câu hỏi lơ đãng của anh làm chảy ra nước mắt.
Rõ ràng không muốn khóc, rõ ràng muốn mạnh mẽ hơn, lại không biết vì cáigì, tại một khắc này nước mắt đột nhiên không hề dự liệu trào ra hốcmắt, muốn ngăn chặn đã không kịp.
Trong đầu chỉ có một ýtưởng, không ngừng quay đi lặp lại, một lần so với một lần càng đau đớnhơn : Cha sẽ chết…… Cha sẽ chết…… Cha sẽ chết ……
Cô nhẫn nại không được, khóc lên thống khổ.
Lần đầu tiên thấy cô khóc, Isaac như bị dọa nửa ngày mới phản ứng, vội vàng tìm khăn tay, sờ khắp túi tiền cũng không tìm được, cuối cùng đành phải cởi chiếc khăn trên cổ tay xuống, đưa tới trước mặt cô.
Cô không có tiếp, toàn thân run run, vì ngăn chặn lại cái run run này côôm chặt lấy chính mình, nhưng ôm càng chặt hậu quả ngược lại càng runthêm.
Luôn luôn nhanh mồm nhanh miệng, lúc này một câuIsaac cũng đều nói không được, cánh tay nâng khăn cứng ngắc ở giữa không trung, qua thật lâu, mới bắt đầu chậm rãi vòng qua vai cô, sau đó nhẹnhàng kéo cô ôm vào lòng.
Đầu của cô tựa vào bờ vai của anh, tay anh ôm lấy cô, thân mật mà tự nhiên.
Hai người vẫn duy trì cái tư thế kia ở bậc thang thật lâu thật lâu.
Pháo hoa đầy trời, sinh nhật mười bốn tuổi của Isaac thu được lễ vật rất đặc biệt, đó chính là — nước mắt của Sriranda.
Tuy rằng nước mắt kia không phải vì anh mà chảy, nhưng, đây là lần đầu tiên cô khóc trong cuộc đời, cũng là một lần duy nhất, hơn nữa là khóc ởtrước mặt anh.
Cũng ngay tại cái buổi tối đó, âm thanh ho khan của cha cũng dừng lại.
Ông đã chết.
Vận mệnh kỳ diệu cỡ nào, rõ ràng yêu một người như vậy nhưng duyên phận lại nông cạn đến thế; Mà rõ ràng là chán ghét một người như vậy, cố tìnhràng buộc thâm sâu.
Tựa như cô giờ phút này, căn bản không muốn nghĩ đến anh, chuyện cũ lại tự động nhảy ra trong đầu cô.
Giống như thời tiết giờ phút này, nặng nề, mạnh mẽ, làm cho tâm thần người ta không yên.
Sriranda đem sữa trong ly một ngụm uống sạch, đang chuẩn bị đứng dậy đi ngủ thìbên kia hoa viên truyền đến tiếng động, sau đó một bóng người vội vànghướng bên này chạy tới, chạy qua lan can ban công, nhằm phía phòng bếp.
Cô nhẹ nhàng ho khan một tiếng.
Động tác người nọ đột nhiên dừng lại, dại ra hai giây, quay lại, giật mình trừng mắt nhìn cô.
Sriranda đứng lên, đem đèn trong phòng bếp thắp lên, cùng với lúc ngọn đèn phátsáng, người nọ phát ra một tiếng thở nhẹ, chật vật mà kinh hoảng.
Váy dài màu lam xinh đẹp dính một chút bùn đất, vương miện kim cương lỏnglẻo làm cho mái tóc mai buông xuống hơn phân nửa, ngay cả giầy trên chân cũng thiếu một chiếc để chân không…… Người này thoạt nhìn giống như vừa mới chạy nạn trở về, mà không phải ai khác, đúng là Cinderella.
Sriranda đem bộ dáng của cô đều thu vào đáy mắt, vô tình xả môi dưới cười cười,xoay người, trước mặt cô từng bước đi vào phòng bếp.
Cinderella lập tức đi theo vào, cũng nhanh chóng đóng cửa sổ lại.
Sriranda đem ly sữa đi rửa, lau khô tay, cởi bỏ dây buông tóc đi ngủ. Mới vừa đi đến chân cầu thang, thanh âm của Cinderella liền từ phía sau truyền tới : “Vì sao cái gì cô cũng không hỏi?”
Vẫn nói ra. Ở trong lòng Sriranda thở dài.
“Vì sao cô không hỏi xem tôi vì cái gì thành cái dạng này? Cô không muốnbiết trong vũ hội đã xảy ra chuyện gì sao? Vì sao cô không hỏi kết quảtôi câu dẫn vương tử thế nào? Chẳng lẽ một chút cô cũng không tò mò?”Thanh âm của Cinderella trong căn phòng yên tĩnh nghe vào lại có chútkhí thế bức người.
Sriranda chà chà chân phía dưới, đáp : “Đó là chuyện của cô.”
“Nhưng không phải cô đề nghị tôi làm sao?” Cinderella đến trước mặt cô, cản trở đường đi của cô, ánh mắt chăm chú nhìn cô.
Cô lại vô tâm tiếp tục truy cứu vấn đề này cùng cô ấy, thở dài nói :“Tôi lặp lại lần nữa, đây đều là chuyện của cô, vô luận cô thành công,hay là thất bại, đều không có liên quan gì đến ta. Tôi muốn đi ngủ ,đừng chặn đường.” Nói xong, đẩy Cinderella ra, thẳng lên lầu.
Cinderella trầm mặc trong chốc lát, nhưng rất nhanh hô : “Tôi nói cho cô biết, tôi sẽ thành công ! Tôi nhất định sẽ thành công !”
“Phải không? Chúc mừng cô.”
“Nếu tôi nói tôi thành công thì chuyện thứ nhất muốn làm là đem nhóm ngườicác cô đuổi ra khỏi nhà, cô còn có thể cho rằng chuyện này cùng cô không quan hệ sao?”
Sriranda ngừng bước chân.
Cinderella lộ ra một tia mỉm cười đắc ý, tiếp tục nói : “Tôi sẽ không cho cácngười sống tốt . Mọi khuất nhục tôi hưởng qua, sẽ nhất nhất trả lại chocác người. Tôi muốn các người hối hận, hối hận vì đã có ý muốn vứt bỏcha tôi, hối hận đã đối đãi với tôi như vậy, hối hận vì tất cả các việclàm sai trái của các người……”
“Phải không?” Thanh âm của Sriranda lười biếng , nghe vào không hề có thành ý,“Như vậy cố lên đi.”
Cinderella bị chọc giận, đằng đằng xông lên lâu, cầm chặt cánh tay của cô,“Đừngnói giỡn! Cô nghĩ rằng tôi là đang nói giỡn với cô mà thôi sao? Tôi nóicho cô, tôi thật sự !”
“Tôi biết cô thật sự .”
“Vậy cô còn…… Cô còn……” cô nói không được nữa.
Dù sao vẫn là cô gái dịu ngoan ngoan ngoãn, thật vất vả đóng giả bộ dángđộc ác đe dọa người khác, nhưng chưa nói được vài câu lại bị đánh hồinguyên hình. Nhìn biểu tình biến hóa trên mặt cô, Sriranda có chút muốncười, cuối cùng lại thở dài, vươn tay đem mấy cọng tóc hỗn độn trên mặtCinderella một lần nữa để lại trong vương miện,“Yếu đuối như vậy, ngaycả ngoan độc cũng không học được. Nếu cô không thể kiên cường thì sẽkhông ai che chở được cho cô, nhớ kỹ điểm này.”
Có lẽ là thanh âm của cô quá mức nhu hòa, có lẽ là động tác của cô ôn nhu khó gặp, Cinderella trừng lớn ánh mắt, ngây người.
“Đừng một chút đã nghĩ ỷ lại người khác. Thượng đế cho con người ta chân, làvì để cho con người ta có thể đứng thẳng, cho người ta tay, là vì khi té ngã có thể tự đứng lên. Cô có tay có chân, thử tự mình đứng lên xem.”Sriranda rút tay về, tiếp tục lên lầu. Cô nói có chút nhiều, cô đem tấtcả thứ này quy kết đều là vì sắp rời đi.
Có lẽ, tối nay sẽlà một lần cuối cùng cô nhìn thấy Cinderella, một lần cuối cùng nóichuyện với cô ấy, như vậy, nói chút thiệt tình cũng có thể.
Ngay tại lúc cô đi đến một góc mắt thấy sẽ biến mất trong tầm mắt của Cinderella, Cinderella đột nhiên che mặt mình khóc lên.
Cô khóc thương tâm như vậy, khóc làm cho người ta không thể không để ý tới.
Sriranda cảm thấy đầu mình bắt đầu mơ hồ đau.
“Kỳ thật, kỳ thật…… Tôi nói dối, một chút nắm chắc tôi cũng không có……” Hai chân Cinderella mềm nhũn, quỳ rạp xuống bậc thang, khóc không thànhtiếng,“Vương tử, anh, anh dường như cũng không thích tôi…… Tôi cùng anhnhảy suốt ba buổi tối, cái gì anh cũng đều không có hỏi! Không có hỏitôi thích nhất ăn cái gì, không có hỏi tôi hứng thú cái gì, không có hỏi tôi vì cái gì sẽ xuất hiện ở trong hoàng cung, cũng không có hỏi vì cái gì mỗi lần tôi rời đi đều vội vàng như vậy…… Nếu đối với một người màmình cảm thấy hứng thú sẽ không có khả năng im lặng không hỏi như vậy!Thậm chí anh ấy đến bây giờ cũng không biết tên của tôi!”
Sriranda giật mình, ngoái đầu nhìn lại.
“Hơn nữa, anh ấy tuy rằng khiêu vũ cùng tôi, nhưng thường xuyên có vẻ khôngyên lòng. anh ấy khen tôi xinh đẹp, nhưng chưa từng nói qua thích tôi……Hôm nay tôi cố ý khi chạy trốn để lại chiếc giầy thủy tinh, tôi cùngđang đánh đố, nếu anh ấy cầm giầy tìm tôi, ta liền thắng, nhưng, tôi rất sợ hãi, sợ hãi cái gì anh cũng không làm……”
Thì ra Haerathật sự không thích Cinderella…… anh sở dĩ ở trước mặt mọi người biểuhiện thâm tình chân thành đối với cô, chẳng lẽ thật sự chỉ là vì muốnngụy trang để chạy trốn thôi sao? Làm cho vương hậu nghĩ rằng anh có ýkết hôn, thả lỏng cảnh giác?
Sriranda đột nhiên nhớtới Waby. Vũ hội ngày đầu tiên, vương tử vì muốn chọc cô vui vẻ, trướcmặt mọi người làm cho Waby bị xấu mặt…… Khi liên hệ hai việc này cùngmột chỗ liền mơ hồ hiện ra manh mối nào đó — vương tử, vì đạt tới mụcđích , sẽ không thèm quan tâm lợi dụng người khác.
Cho dù người khác sẽ bởi vậy mà bị thương tổn.
Mà ánh mắt xanh thẳm của nhìn qua lại thánh khiết như vậy, giống như đứa nhỏ vô tội — này đáng sợ cỡ nào.
Cô đột nhiên có chút kinh hãi, chính mình lựa chọn Haera, thật là quyếtđịnh sáng suốt sao? Rất nhiều người đều nói cô tính tình lạnh bạc, nhưng ít nhất, khi cô làm một việc nào đó liền tránh thương tổn người khácđến mức thấp nhất, mà Haera, lại tựa hồ không biết cái xấu trong chuyệnnày.
“Không phải tôi đang tự mình đa tình chứ? Nếu vương tử thật sự không thích tôi, tôi nên làm cái gì bây giờ?” Trong đôi mắt của Cinderella tất cả đều là thống khổ, mà thống khổ này đến từ việc áimuôi của Haera.
Sriranda cảm thấy mình nên làm chút cái gì, nhưng suy nghĩ nửa ngày, thầm nghĩ ra một câu : “Hiện tại buông tha, còn kịp.”
“Không.” Cinderella ngẩng đầu, thong thả, lại kiên định lắc lắc đầu,“Đã không còn kịp rồi…… Bởi vì, tôi đã yêu anh ấy.”
Trong ánh mắt thâm nâu mang nặng tâm sự cô gái.
Giống như thời tiết bên ngoài, nặng nề ép người, cơ hồ xuyên thấu qua không khí mà đến.
Vì thế một đêm này Sriranda không ngủ.
Cô nằm ở trên giường, lăn qua lộn lại. Nghĩ đến Cinderella rơi lệ đầymặt, nghĩ đến Haera ái muội mỉm cười, nghĩ vận mệnh từ nay về sau củamình, lần đầu tiên cảm thấy bất lực như thế.
Từ dưới lầutruyền đến tiếng động, mẹ cùng Nicole đã trở lại. Khi các cô lên lầu còn nói thầm chuyện cô gái thần bí đột nhiên chạy trốn trong vũ hội, thảoluận việc cô lưu lại một chiếc hài thủy tinh, sau đó chúc ngủ ngon, đóng cửa ngủ.
Có nháy mắt cô rất muốn đi ra ngoài nói cho cáccô ấy biết Cinderella chính là cái cô gái kia, cô muốn xem thử khi mẹbiết được tin tức này sẽ làm sao. Nhân sinh mẹ lịch duyệt so với côphong phú hơn nhiều lắm, theo góc độ nào đó mà nói, xử lý sự tình so với cô càng lãnh huyết hơn, có lẽ có thể nghĩ ra được biện pháp tốt để giải quyết……
Nhưng lập tức , cô lại đánh tan ý niệm này trong đầu.
“Tôi không nghĩ biến thành như bà……” cô vùi đầu vào chăn, gần như tuyệt vọng rên rỉ,“Tôi không nghĩ trở nên giống bà…… Không cần, tuyệt đối khôngcần!”
Bởi vì, càng giống mẹ một phần thì cũng có nghĩa lại cách xa cha them một phần.
Ngẫm lại thật bi ai, cô yêu cha như vậy nhưng một chút cũng không giống ông. Đáy lòng cô khinh thường mẹ, lại cố tình cùng bà rất giống nhau.
Ba năm, ánh mắt trong suốt hòa ái của cha vẫn đi theo cô, chưa từng rời đi giây phút nào.
Ông vẫn xem vẫn xem, cho đến khi nhìn thấy cô nói thật.
Sriranda bỗng dưng từ trên giường ngồi dậy, vươn tay sờ sờ đụng đến một tay đầy mồ hôi lạnh.
Xung quanh im ắng , không có ánh trăng, trong phòng thực tối, cô thắp đèn,ngọn đèn chợt lóe sáng, ánh sáng cũng ánh lên chiếc gương trên bàn trang điểm.
Tình cảnh bên trong được gương chiết xạ ra : Lạnh lùng, tịch liêu, còn có, cô đang cưc kì bất an.
Sriranda đơn giản rời giường bắt đầu rửa mặt chải đầu mặc quần áo. Kim đồng hồchỉ hai giờ, cách thời gian thuyền rời bến còn ba canh giờ. Nếu cứ chờđợi ở nhà thật sự là một loại dày vò còn không bằng sớm xuất phát mộtchút.
Váy trắng thuần như trước, áo choàng màu đen, nguyênbộ lần trước mặc đến Vienna Caesar, chỉ thay đổi chiếc mũ đồng màu, chexuống dưới có thể bao trùm hơn phân nửa khuôn mặt.
Thật tốt, thật thích hợp để trốn đi.
Xác nhận tất cả đều đã chuẩn bị xong, cô xoay người, nhìn toàn bộ căn phòng lần cuối cùng, sau đó thổi tắt đèn, mở cửa đi ra ngoài.
Căn phòng thứ hai ở trên lầu hai là phòng ngủ của mẹ. Cầm chốt cửa xoay mấy vòng lại phát hiện cửa bị khóa từ trong .
Cô nhìn chằm chằm cánh cửa phòng đóng chặt yên lặng hội lâu, tiếp tụchướng đến căn phòng thứ ba. Căn phòng thứ ba chính là phòng ngủ củaNicole, cửa vừa chuyển lập tức mở ra, quả nhiên, ý thức phòng bị củaNicole vẫn kém như vậy.
Sriranda nhẹ nhàng đi vào, thấy chị hai đang ngủ say, tướng ngủ không tốt, một nửa chăn đều rơi trên mặtđất. Rón ra rón rén nhặt chăn lên, đang muốn đắp lại cho cô ấy thì độtnhiên nghe cô ấy đang ngủ nói thầm một câu : “Isaac thiếu gia……”
Sriranda ngẩn ra, tất cả động tác đều dừng lại.
Nhìn lại khuôn mặt Nicole đang ngủ, trong ánh sáng ảm đạm không thấy rõ đường nét.
Nhưng cô biết, biểu tình giờ phút này của cô nhất định ôn nhu, tràn ngập tình ý.
Từ nhỏ Nicole liền thích Isaac – từ khi còn ở trong trang viên ViennaCaesar, đây là một cái bí mật công khai. Mà Isaac đối chị ấy cũng khôngtệ, khi chị ấy sinh nhật còn có thể đưa đến một chiếc váy nhỏ đáng yêu,Sriranda biết, cái váy kia Nicole vẫn cất giữ cẩn thận, đến bây giờ cũng không có vứt bỏ.
Nhưng mẹ cũng đã cảnh cáo Nicole, kêu chị ấy không cần si tâm vọng tưởng, hơn nữa sau đó Isaac kết giao không ítvới các cô gái, danh sách đến cả bên ngoài thành, nghĩ như thế nào đềucảm thấy không có hi vọng.
Bởi vậy một đoạn thời gian rấtdài, lực chú ý của Nicole liền chuyển sang đặt trên người con cháu hậuduệ quý tộc, từ tử tước, đến bá tước, lại đến vương tử…… Gặp một ngườiyêu một người, như cái dạng mẹ hy vọng, hư vinh lại mê trai.
Nhưng mà, giờ phút này, ở trong mộng cô lại hô tên Isaac, ôn nhu mà bi thương.
Sriranda cắn môi dưới, không biết cảm giác trong lòng là cái gì, ê ẩm , có chútđồng tình, lại có thương cảm, thật là phức tạp. Vội vàng giúp cô dịchchăn, xoay người rời đi.
Lầu một cũng im ắng như vậy, dĩvãng bộc tì như mây đã sớm biến mất không thấy, đi thông qua cánh cửalớn lộ ra một mảnh đen kịt, ngay cả đèn đường đều không có. Cô mang theo rương cô độc xuyên qua đường mòn hoa viên, mở cánh cửa sắt đi ra ngoài. Rạng sáng 3 giờ, trên đường cũng yên tĩnh không tiếng động, không thấynửa thân ảnh con người.
Này chính là một cái bắt đầu.
Trong ánh sáng lờ mờ, trên bến tàu có mấy thân ảnh mông lung.
Nhóm công nhân trầm mặc dỡ hàng hóa, lữ khách chờ đợi lên thuyền lục tục kéo đến, hoặc ngồi hoặc đứng, tụ ba tụm năm.
Cùng khung cảnh mới vừa rồi so sánh thì quả thực là hai cái thế giới khác nhau.
Cô đi qua, tìm một băng ghế ở góc hẻo lánh sạch sẽ ngồi xuống, quay đầunhìn đồng hồ trên vách tường chung phía sau thuyền, kim đồng hồ chỉhướng ba giờ bốn mươi.
Trong hoàng cung, Haera đang gấp rút đổi trang phục.
Anh đem mái tóc dài buộc lên, đầu đội một chiếc mũ xuyết lông chim màu nâunâu, trên mình khoát một cái áo trường bào nặng nề, còn buộc một chiếcđai lưng làm bằng mây tre hoa mĩ, vừa xoa gương vừa nhíu mày nói : “Vẫncảm thấy dường như còn thiếu cái gì…… A, đúng! Nhạc khí! Không có nhạckhí làm sao có thể làm thi nhân! Mau, Ryan, đem thụ cầm đưa cho ta.”
Thị vệ trưởng trung thành lập tức kiếm một cây thụ cầm đưa đến, hai ngườiluống cuống tay chân mất rất nhiều công sức mới cất nó vào trong gói tođược. Haera đeo một cái gói to bằng nửa lưng, mở cửa sổ ra, giống như vô số lần một mình chuồn ra cung, thuần thục theo sợi dây trên vách tườngtrèo xuống.
Ai ngờ, hai chân vừa đạp đến mặt đất thì một ngọn đèn đột nhiên sáng lên chiếu thẳng lên người anh.
Ngay sau đó là liên tiếp tiếng bước chân.
Haera theo bản năng nâng tay canh ánh sáng, xuyên thấu qua khe hở nhìn vàonơi phát ra ánh sáng kia, chỉ thấy mấy chục kỵ sĩ đã sếp thành một tầnglá canh mỏng.
Một giọng cười vang lên, bọn kỵ sĩ hướng haibên tách ra lộ ra một con đường ở chính giữa, vương hậu chậm rãi đi tới, dáng vẻ ung dung cao quý bất phàm.
“Điện hạ là muốn đi đâu mà sớm như vậy a?”
Haera vừa thấy người trước mặt liền mất hết can đảm.
Lúc này, trong hoàng cung, tiếng chuông đương đương đương đương gõ mọi nơi. Cách thuyền rời bến còn một canh giờ.
Sriranda lấy cuốn sách [ truyền kỳ Olympus ] ra xem.
Ban đầu không có chú ý tới, trên nhiều trang lề của cuốn sách đều viết mộtít giải thích cùng ghi chú, nói cách khác, vương tử tặng một quyển sáchcũ cho cô.
Mà phê bình chú giải này còn rất thú vị.
Tỷ như Zeus : “Đúng vậy, đại trượng phu thì không câu nệ tiểu tiết. Bởivậy giết cha, kêu là anh hùng; Cưới chị ruột làm vợ, kêu là lãng mạn;Tình nhân vô số nam nữ đều ăn, kêu là đa tình; Theo đuổi con gáiAphrodite không thành, giận dữ đem cô gả cho Hỏa thần xấu xí què chân,kêu là uy nghiêm…… Vị thiên phụ này của chúng ta, thật sự chứng minhđược một vị thần, một nam thần, đến tột cùng có thể vô sỉ đến thế nào.”
Lại như Hera : “ Cái tên Hera này còn có nghĩa là phu nhân, vì thế từ trênngười cô chúng ta có thể biết được phu nhân là có đức tính như thế nào : Mỹ mạo, trung trinh, dễ dàng bị hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt, cực kì ghentị, đối với đối tượng ngoài trượng phu mọi cách hãm hại, chặt chẽ đemquyền lợi chộp vào trong tay mình…… Vị thiên mẫu này của chúng ta, thậtsự cũng minh chứng được một vị thần, một nữ thần, đến tột cùng có thể vô đức đến thế nào.”
Còn có Hỏa thần Hephaestus : “Tướng mạoxấu xí, trời sinh ba chừng, bị mẹ Hera vứt bỏ, cha ruột xuất phát từgiận chó đánh mèo mà đem Aphrodite cự tuyệt mình gả cho ông, kết quả côta lại cùng Ares yêu đương vụng trộm cho ông đeo mũ xanh…… Trên ngườicủa vị thần này chúng ta có thể biết được bi kịch của một gia đình, ônnhu thiện lương cùng linh hoạt cũng không thể tránh khỏi bất hạnh.”
Cuối cùng là Apollo : “Làm một vị thần mà nói anh ta hoàn mỹ không sứt mẻ :Anh tuấn tiêu sái, đa tài đa nghệ, y thuật cao siêu, giỏi ca múa; Làmmột nam thần mà nói anh ta thất bại vô cùng, anh ta yêu phải cô gái thàrằng biến thành cấy nguyệt quế cũng không chịu chấp nhận anh ta.” Nửatrang sau lại viết một câu thực khó hiểu : “Nhiều ngày như vậy…… Vì cáigì ngươi không đến thăm ta?”
Một tờ cuối cùng của cuốn sách tổng kết một câu : “Tin thần là đứa ngốc.”
Chữ viết hỗn độn, oai đến xoay đi, so với đứa nhỏ còn không bằng.
Không nghĩ tới chữ vương tử lại khó coi như vậy. Càng không nghĩ tới tư tưởng của anh ta lại không giống người thường như thế.
Ở thời điểm tất cả mọi người điên cuồng sùng bái Thiên Thần, anh ta lạitìm mọi cách trào phúng đối với bọn họ, như theo phê bình chú giải trong quyển sách này liền có thể nhìn ra, giữa những hàng chữ đều không hề ýcó tôn kính đối với thần.
Bất quá khi nhìn nhưng phê bìnhchú giải này xong, Sriranda cảm thấy an tâm không ít, có thể cùng mộtngười tư duy cổ quái như vậy đi du lịch, sẽ thú vị cỡ nào, khẳng định sẽ phát sinh rất nhiều việc thích thú.
Xem ra cô đã không lựa chọn sai.
Buông sách, lại nhìn đồng hồ trên vách tường chung một cái, kim đồng hồ chỉ hướng bốn giờ rưỡi.
Cô lẳng lặng chờ, cũng không gấp gáp.
Ánh nắng sớm chiếu lên người cô, đem dáng vẻ hết sức nhàn tĩnh của cô hiểnrõ, lại xa một chút, là bờ biển kéo dài đến chân trời, một vòng mặt trời đỏ tươi dâng lên, vì thế trên mặt biển xanh thẳm liền phiếm chút màusắc tươi đẹp.
– rõ ràng là một màn đẹp như tranh vẽ, xem ở trong mặt một người nào đó lại thành ảm đạm.
Người nọ lẳng lặng nhìn cô, thực chuyên chú nhìn cô, ánh mắt thâm thúy mà đau thương.
Âm thanh còi tàu du dương vang lên, sóng biển vỗ ven bờ, giống như đang ngâm xướng khúc ly biệt.
Bắt đầu có người lên thuyền, có người hô quát, có người bôn chạy, có ngườikhóc, cảnh tượng trở nên dần dần huyên náo. Mà cô vẫn im lặng ngồi ở ghế dài như cũ, váy dài màu trắng, áo khoát màu đen.
…… Quả nhiên là cô.
Vương tử vì muốn bỏ trốn đã mua ba chiếc vé tàu, mà người thứ 3 chính là cô.
Thật là cô……
Rất xa dưới tàng cây Aogiri dừng một chiếc xe ngựa, hai mươi bốn cái chuông ở trên vách xe theo gió vang nhỏ. Thiếu niên luôn luôn ngả ngớn khiêuthoát, giờ khắc này đôi mắt trở nên thật trầm tĩnh, như thủy tinh trongbóng đêm, chậm rãi từng chút vỡ tung.
“Này, cậu nhìnchằm chằm cô ấy thật lâu nha.” Một bàn tay đáp trên vai anh, Ron cònbuồn ngủ, đầu tựa vào cửa sổ kế bên, lắc đầu thở dài,“Như vậy cũng không phải biện pháp, xuống xe nói rõ cho cô ấy đi, nói là vương tử sẽ khôngđến đây.”
Isaac ngồi bất động, thật lâu mới thấp giọng nói : “Cô ấy không muốn gặp tôi.”
Năm chữ, lời nói lạnh nhạt, tinh thần trong đôi mắt lại sa sút.
Ron bật cười : “Câu cũng có một ngày đối với đàn bà thúc thủ vô sách như vậy sao? Isaac thiếu gia vạn nhân mê.”
Isaac không để ý đến chế nhạo của anh ta, vuốt ve vòng tay trên cánh tayphải, chạm đến vết sẹo đã sớm khép lại bắt đầu ẩn ẩn nhói đau, như là có thứ sắp vỡ ra.
“Nhưng mà tôi cũng thật không ngờ người thứ 3 kia sẽ là Sriranda tiểu thư……” Ron lấy tay nâng cằm, chậc chậcnói,“Tôi nên khen ánh mắt vương tử điện hạ không tệ hay là nên nói anhta không có tầm mắt, cư nhiên dám giành đàn bà với Isaac thiếu gia củachúng ta? Hửm?”
“Câm miệng!”
Anh càng tứcgiận, Ron càng cười đến vui vẻ, vỗ tay nói : “Cậu phát giận với tôi cũng vô dụng nha, sự thật xảy ra trước mắt, tiểu nữ bộc của cậu, A không,từng là tiểu nữ bộc, cùng vương tử quan hệ ái muội, thà rằng đi cùng anh ta cũng không nguyện ý nhận cứu tế của cậu…… Kiêu ngạo như Isaac thiếugia, có muốn tôi cho cậu mượn cây kiếm tốt nhất Maya đại lục để đi tìmđiện hạ quyết đấu hay không?”
“Vì cái gì cậu không phải kẻ câm điếc?”
“Đừng thẹn quá hóa giận, phong độ, phải có phong độ. Cách lúc thuyền rời bếnchỉ còn lại có năm phút đồng hồ , nếu cậu vẫn không có can đảm đi qua,không bằng tôi đến cống hiến sức lực thế nào? Tôi rất thích sắm vai nhân vật không được hoan nghênh nha, đối với một cô gái tha thiết chờ mongnói ra một sự thật tàn khốc, A, chắc đến lúc đó sắc mặt của cô ấy khẳngđịnh sẽ tốt xem lắm đây……” Anh ta còn chưa nói xong, Isaac đã mở cửa xeđi ra ngoài.
Phép khích tướng thành công, Ron nhịn khôngđược cười ha ha, càng nghĩ càng cảm thấy vui, cả người cười đến nghiênngã trên tháp xe. Ai ngờ ngay tại lúc đó, một người áo đen xao xao váchtường xe, thấp giọng nói mấy câu bên tai anh ta, sắc mặt của Ron nhấtthời biến đổi, kinh ngạc nói : “Có chuyện này?…… A,shit!” Vội vàng hổnhển xuống xe, cùng người áo đen leo lên ngựa, vội vàng rời đi.
Mà ở một hướng khác, Isaac chậm rãi đi đến phía sau Sriranda.
Khoảng cách càng gần, khiến cho anh có thể xem cô thêm rõ ràng : Lông mi củacô, chân mày của cô, chiếc cỗ thiên nga tao nhã, móng tay sạch sẽ nođủ……
Cô đắm chìm trong nắng sớm, da thịt giống như bạchngọc tản ra ánh sáng trơn bóng thản nhiên, ngũ quan hình dáng rõ ràngnhu hòa tuyệt đẹp, nhưng ánh mắt cùng khóe môi lại cương nghị như vậy,ngồi ở chỗ kia một bên là nắng sớm tạo nên một mảnh phong cảnh.
Nhiều năm như vậy, anh chưa bao giờ phát hiện cô xinh đẹp như thế.
Đẹp làm cho anh đau lòng.
Khi mười bốn tuổi, anh phát giác mình đối với cô có loại cảm xúc khácthường, mà khác thường kia theo cô rời đi trở nên mờ mịt hoang mang.Tiến vào vòng xã giao, thuận theo cam chịu quy tắc trong đó, đối tất cảcô gái ân cần có thêm, chọc các cô cười, bồi các cô chơi, khôi hài mêngười, cũng không nói nửa câu làm cho các cô thương tâm …… Cái tên hoahoa công tử là bởi vậy mà đến.
Duy độc khi ở trước mặt cô, anh vẫn ác liệt như trước, phảng phất như chưa từng lớn lên.
Giờ phút này, anh lẳng lặng ngóng nhìn cô, suy nghĩ hỗn loạn, tại trong nỗi thống khổ này vuốt trái lấy tim đang nhói đau, chân thật không thể đốimặt.
Nhóm thuyền viên lớn tiếng hô quát tàu sẽ lập tức khởi hành, xin những hành khách còn chưa lên tàu nhanh chóng lên.
Kim đồng hồ chỉ hướng 4 giờ 58.
Sriranda rốt cục đứng dậy, nhắc va-li, đi đến phía trước vài bước.
Tâm Isaac nhất thời mắc tới cổ họng — cô muốn lên thuyền? Cho dù vương tử không đến, cô cũng muốn lên thuyền?!
Tình thế cấp bách, anh không tự chủ được đuổi theo hai bước, nhưng lại lập tức dừng lại.
“Tôi chán ghét anh, tôi không muốn lại nhìn thấy anh!”
Lời nói quyết liệt quanh quẩn bên tai, rõ ràng như vậy, nửa khắc cũng không từng phai nhạt đi.
Cơn đau của vết sẹo trên cổ tay phải trở nên rõ ràng, giống có đứa nhỏ cầmchùy gõ lên mặt trên không ngừng, máu dâng lên tràn ra, lại chỉ có thểyên lặng chịu đựng.
Vì cái gì…… Sẽ khổ sở như thế?
Mà ngay tại khi đó, Sriranda xoay người lại.
Nguyên bản là biểu tình vui mừng, khi nhìn thấy anh trong nháy mắt liền biến thành kinh ngạc.
Trái tim của anh cũng theo đó trầm xuống.
– cô đem anh trở thành Haera.
Một trận gió thổi qua, thổi loạn tóc dài của cô, cô nâng tay lên nhẹ nhàngvuốt lại, động tác thong thả, phảng phất dài lâu như một thế kỷ.
Mà kinh ngạc trong mắt cô, dần dần bình tĩnh xuống chuyển thành hiểu rõ.
Cô luôn luôn thông minh, thấy anh xuất hiện nhất định đoán được vương tử sẽ không đến.
Chính là đứng ở trước một đôi đen nhánh như vậy, tại giờ khắc đối mặt này,tất cả áp lực muốn thừa nhận vẫn xa xa vượt qua tưởng tượng của anh.
Anh không biết nên nói cái gì.
Mà cô lại cố tình cái gì cũng không nói.
Không hỏi, không sảo, không phẫn nộ, không nghi ngờ, bình tĩnh làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.
Anh cảm thấy mình giống như tội phạm đứng trước tòa, đang chờ đợi lời tuyên án. Là hình phạt treo cổ, hay là phóng thích, toàn ỷ lại một câu củacô, chẳng sợ đó chỉ là một cái phản ứng.
Nhưng cô chậm chạp không chịu phán quyết. Làm cho quá trình kia trở nên càng thêm khẩn trương, dày vò.
May mắn, một người qua đường liều lĩnh cứu vớt anh.
Người qua đường kia vội vàng chạy qua bên người Sriranda, không cẩn thận đụng phải cô một chút, trong nháy mắt vali trong tay nhất thời rơi xuống, mở tung, tất cả quần áo bên trong đều rớt ra ngoài.
Isaac sợ run một giây, phản xạ có điều kiện chạy tới giúp cô nhặt lại.
Còi tàu kéo thật dài, thanh ầm vang rung động, tàu rời bến.
Sriranda đứng tại chỗ nhìn đám hành lý phân tán, nhìn Isaacs đang ngồi xổm giúpcô nhặt này nọ, nghe thanh âm tàu rời bến, tâm tình tựa như lục bìnhlênh đênh trên mặt nước, tại một khắc này cũng không biết là hỉ hay làbi.
Chỉ cảm thấy thoáng như trong mơ.
Như vậy như vậy , không đúng thực.
Isaac đem chiếc áo sơmi cuối cùng thả lại thùng, đóng lại, đứng lên, nâng tay đưa tới trước mặt cô.
Sriranda trầm mặc 5 giây, vươn tay tiếp nhận.
Tại chớp mắt tiếp nhận lấy sức nặng kia, lòng của cô cũng buông xuống, côđã biết hết thảy trước mắt không phải nằm mơ, Haera chưa có tới, ngườixuất hiện ở trước mặt này đây là Isaac.
Nói cách khác, kế hoạch xuất hành của vương tử thất bại .
Khóe môi hiện lên một chút đùa cợt, đột nhiên, có chút muốn cười.
Nhưng tươi cười vừa di động đến bên môi, liền biến thành cười khổ : Thiên ýtrêu ngươi a, lúc này đây thượng đế quả nhiên vẫn không đứng về phía cô.
Sriranda xách theo vali đi trở về, nếu con đường phía trước đã bị phá hỏng, chỉ có thể đi vòng vèo về nhà.
Isaac thấy cô muốn rời đi, rốt cục cố lấy dũng khí, mở miệng nói : “Có thể làm hòa không?”
Tàu đã rời bến, trừ bỏ ít ỏi vài công nhân bên ngoài thì trên bến tàu không còn tiếng người nào khác, toàn bộ thời không giống như vì một câu nàycủa anh mà rơi vào yên lặng.
Trong không gian này chỉ cònlại anh cùng cô, khoảng cách tuy chỉ có ba bốn bước nhưng thật xa xôi,giống như đứng ở trên hai cực của Trái Đất.
Đôi mắt Sriranda từ thiển chuyển thâm, lại từ thâm chuyển thiển, vài lần há mồm nhưng đều không phát ra tiếng.
Có thể làm hòa không?
Có thể làm hòa không……
Năm chữ đơn giản như vậy nhưng vì cái gì khi nghe vào tai lại như long trời lỡ đất, gió cuốn vân dũng, một lòng muốn trốn tránh để chửa thương nhưthế?
Cô nắm chặt vali, cắn môi dưới, cắn đến môi đều bắtđầu trắng bệch, mới thấp giọng từng chữ từng chữ thực thong thả nói :“Tôi nghĩ, không cần thiết.”
Chờ mong trong mắt Isaac biến thành tiêu tan.
Thủy tinh rốt cục cũng hoàn toàn triệt để chìm vào bóng tối, thoát phá, vỡ ra, biến thành từng mảnh phiến.
“Như vậy……” Anh cười, khuôn mặt trắng bệch hé ra nụ cười, tất cả ngũ quanxinh đẹp đều vặn vẹo, cơ hồ chỉ dùng một thanh âm máu chảy đầm đìanói,“Hận ta đi. So với chán ghét càng mạnh liệt oán hận ta đi!”
Ngừng một chút, bổ sung,“Bởi vì — là ta phái người mật cáo với vương hậu .”
Mặc dù đã mơ hồ đoán được việc Haera thất ước nhất định có liên quan cùngIsaac, nhưng khi nghe chính mồm anh thừa nhận, vẫn có loại cảm giác đauđớn, vì muốn thoát khỏi loại đau đớn này, Sriranda bắt đầu chạy trốn, cố sức chạy nhanh, đem chính mình chạy ra khỏi tầm mắt của anh.
Nhưng mà ánh mắt kia thủy chung đều cố định trên lưng cô, nóng bỏng nóngbỏng, trên lưng giống như bị cái gì thiêu đốt, phá thành mảnh nhỏ, hôiphi yên diệt.
“Hận ta đi. So với chán ghét càng mạnh liệt oán hận ta đi!”
Thầm nghĩ làm như chưa từng quen biết, thầm nghĩ cả hai không còn gặp lại, ai ngờ kết quả vẫn đi tới bước này.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]