Ngoài cửa sổ in bóng trăng tròn và hoa đào.
Tim Tạ Chước run mạnh một nhịp, suýt nữa không dám tin vào điều mình vừa nghe thấy.
"Anh, anh nói gì?"
Thời Tễ cảm nhận được đôi môi mỏng chạm vào rồi lại rời đi, bọt sóng nhỏ xoay quanh anh nhưng cũng vô ích.
Lông mày không kiên nhẫn khẽ nhíu lại, "Vĩnh viễn."
Hai chữ này từ miệng chỉ huy thốt ra quá dễ dàng.
Giống như mắng mình một câu đồ ngốc.
Tạ Chước lập tức cụp đôi mắt hoa đào xuống, im lặng một lúc rồi vẫn nhẹ giọng từ chối, "Anh trai, không được đâu."
"........"
Thời Tễ chậm rãi thẳng người lên nhìn cậu.
Đôi mắt lạnh lùng cực điểm ấy đẹp đến kinh ngạc, tựa như có thể nhìn thấu được lòng người, "Tại sao?"
Tạ Chước thậm chí không dám đối diện với anh, suy nghĩ như rơi vào mạng nhện vô tận không thể thoát ra.
Đây là mộng tưởng cả đời của cậu.
Nhưng giờ phút này lại có cả vạn lý do để không thể làm.
Khi Thời Tễ nâng cằm cậu lên, ép cậu phải nhìn thẳng vào mình, Tạ Chước cuối cùng cũng chậm rãi mở miệng hỏi, "Anh biết đánh dấu vĩnh viễn là gì không?"
Thời Tễ lạnh nhạt liếc cậu.
Cổ tay tân đế bị xích bạc phát sáng quấn lấy, rơi vào không gian chật hẹp bị anh giam giữ.
"Tạ Chước, trước khi phân hóa anh là Beta, không phải thiểu năng."
Tạ Chước: "........"
Trí nhớ của Thời Tễ xưa nay một khi nhìn qua là sẽ không quên, biết rõ đó là gì hơn bất kỳ ai.
Trên người sẽ lưu lại dấu ấn vĩnh viễn không thể xóa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-huy-lanh-lung-vua-hon-lien-khoc/4645787/chuong-192.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.