"Ầm ầm——".
Sấm sét tím cuồn cuộn trên không trung ảo cảnh.
Năm vị trưởng lão đứng trên cao, ánh sáng từ tay bọn họ truyền vào hình phạt, một luồng sấm sét từ trên không trung ầm ầm giáng xuống.
Thiếu niên tóc bạc bị khóa trên thập tự giá đột ngột ngẩng đầu khẽ rên một tiếng đau đớn, "........"
Gân xanh nổi lên trên cổ cậu, mồ hôi lạnh theo cổ chảy dọc xuống, nhỏ tí tách rơi trên cơ bụng săn chắc, cậu siết chặt hai nắm tay, th* d*c nặng nề.
Hoàng bào đen ánh vàng sớm đã bị cậu vứt trên đất.
Cậu sợ dính mùi máu tanh, sẽ bị chỉ huy ngửi thấy.
"Còn chịu nổi không?"
Đại trưởng lão phía chân trời hỏi, "Lôi hình hôm nay gấp đôi hôm qua, nếu không được thì cứ theo mức hôm qua, lùi lại thêm một ngày."
Tạ Chước hơi ngẩng đôi mắt ướt đỏ lên, "Không cần."
Ba vạn binh lính kia không thể chờ thêm nữa, chỉ huy cũng không thể chờ thêm.
Kỳ ph*t t*nh của chỉ huy vốn đã khó chịu đựng, lúc trước Tạ Chước còn giận dỗi anh vì dùng thuốc ức chế.
Sau này cậu mới biết, chỉ huy không chỉ khó chịu, mà còn đau như lục phủ ngũ tạng bị thiêu đốt.
Anh khi đó còn không muốn tìm Alpha.
Anh khó khăn lắm mới thích mình.
Tạ Chước nói: ".......Tiếp tục."
Các trưởng lão trên bầu trời nhìn nhau một cái, đại trưởng lão là người đầu tiên truyền tinh thần lực vào lôi hình.
Các trưởng lão khác đành phải làm theo.
Bên dưới truyền đến tiếng gào rống gần như áp chế đau đớn của thiếu niên, tam trưởng lão không đành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-huy-lanh-lung-vua-hon-lien-khoc/4645784/chuong-189.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.