10 giờ tối.
Thời Tễ từ trước bàn đá đứng dậy, cơ thể có hơi loạng choạng, đưa tay ôm lấy cảm giác đau đớn nóng rực lan ra từ sau gáy.
Sau một lúc cúi mắt, anh gửi một tin nhắn cho Trương Vĩ.
[Thời Tễ]: Gửi đến một hộp thuốc ức chế, nhanh lên. Không lâu sau, Trương Vĩ khoác áo ngủ vội vã chạy đến. "Chỉ huy!" Anh ta nhìn về phía chỉ huy từ 3 giờ chiều sau khi anh ta rời đi đến giờ, vẫn chưa hề rời chỗ, "Anh cả buổi chiều đều ở đây sao?" Thời Tễ không trả lời anh ta, giơ tay nhận lấy ống thuốc ức chế, rút một ống ra rồi không chớp mắt đâm thẳng vào cổ. "Anh đâm vào tay chứ!!!" Trương Vĩ sốt ruột muốn chết. Đây là vị trí gần gáy nhất, cũng là cách có hiệu quả nhanh nhất. Cơ thể gầy gò tựa vào cây đào, trên trán Thời Tễ rịn một lớp mồ hôi mỏng, cuối cùng cũng chậm rãi nhẹ nhàng thở ra, "Còn ngửi thấy không?" Trương Vĩ do dự, "Không....." "Nói thật." "Có, tin tức tố cực trội của anh quá mãnh liệt, dao động vẫn rất lớn, nhưng chỉ cần bản thân anh không sao thì....." Lời còn chưa dứt, Thời Tễ lại bật mở đầu kim của một ống thuốc ức chế khác, nghiêng đầu đâm vào bên cổ trắng mịn. Trương Vĩ cũng đau đến mức rùng mình. Cho đến khi dao động của hoa sơn trà lắng xuống, Thời Tễ mới đóng nắp lại. "Cảm ơn, về đi." Trương Vĩ muốn nói lại thôi, "Tiểu Alpha của anh, cậu ấy không....." Không quay lại sao? Lại để anh phải chịu đau suốt 7 tiếng đồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-huy-lanh-lung-vua-hon-lien-khoc/4645782/chuong-187.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.