Nhóc dính người: "Có mặt."
Thời Tễ không hiểu sao lại thấy buồn cười.
Dường như sau khi biết được trong cuộc đời của anh từng khắc sâu bóng hình đối phương, Tạ Chước liền trở nên dính người và đắc ý một cách khác thường.
Như một con thú cưng lớn cứ rúc trên vai anh, chơi đùa với ngón tay của anh, không muốn buông ra dù chỉ một khắc.
Ngón tay bị miết đến mức hơi ửng hồng, Thời Tễ nhàn nhạt nhìn cậu, "Tôi sẽ không lên đài cùng mọi người."
Vinh quang trên đài vinh dự đó vĩnh viễn thuộc về thiếu niên, còn anh vẫn còn chuyện cần bàn bạc với đại trưởng lão.
Về chuyện làm sao trừng phạt Tạ Thần.
"Ò." Tạ Chước cúi đầu hôn nhẹ lên đầu ngón tay anh, thấy chỉ huy không từ chối, lại nhân cơ hội hôn thêm hai cái lên chiếc cổ thơm ngát xinh đẹp của anh.
"Vậy đợi em nhận thưởng xong lấy cơ giáp cấp 4S cho anh chơi nhé ~ "
Thời Tễ: "........"
Anh lặng lẽ nhẹ nghiêng đầu đi, tránh khỏi đôi môi nóng rực của thiếu niên.
Cho dù Thời Tễ và cậu có thân mật sâu sắc đến đâu, thì đó cũng là chuyện của ban đêm, còn ban ngày anh vẫn luôn là vị chỉ huy thanh lãnh kiêu ngạo.
Anh điềm đạm nói, "Không cần, tôi không thích chơi."
Cơ giáp cấp 4S vô cùng cao quý, người sở hữu dù cấp bậc thấp nhất cũng là trưởng quan, chỉ có tên nhóc này mới tiện tay ném cho người khác chơi.
Tạ Chước nghiêng đầu nhìn sườn mặt lạnh lùng của anh, cười lười biếng lại mê người.
"Vậy thì đợi em nhận thưởng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-huy-lanh-lung-vua-hon-lien-khoc/4645767/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.