Bồ công anh bay lượn giữa không trung.
Truy Ức Châu trên bầu trời vẫn đang xoay chuyển.
Trong hình ảnh phản chiếu, thượng tướng Susan với đôi mắt xanh ngọc nhuốm máu đỏ, dưới chân ngựa bay chất chồng vô số máu tươi, anh liên tục ngoái đầu kêu gọi, "Viện binh sao vẫn chưa tới?"
Ngày hôm đó, anh đã liên tục gửi đi tổng cộng 18 tin cầu viện.
Nhận được chỉ là một câu trả lời giống nhau.
Cố gắng thêm chút nữa.
Sắp đến rồi.
Quảng trường chính chìm trong sự tĩnh lặng chết chóc.
Chỉ còn vang vọng tiếng nói trong trẻo của thượng tướng Susan giữa không trung, "Tại sao? Rõ ràng chúng tôi đã giữ được Xích Phong rồi, tại sao không thể tiếp viện thêm cho chúng tôi một chút nữa?"
Bất ngờ, một trinh sát viên hét lớn, "Viện binh, viện binh đến rồi."
Susan mừng rỡ quay đầu lại, nhưng nhìn thấy lại là một gương mặt quen thuộc.
Hiệu trưởng Hertz trẻ tuổi lạnh mặt, "Đi theo anh, rời khỏi nơi này!"
"Căn bản không có viện binh nào cả, suốt đường tới đây anh không thấy bất kỳ ai! Cứ thế này tất cả mọi người đều sẽ chết!"
Đôi mắt xanh lục của Susan dâng lên ánh nước ươn ướt.
Anh chưa từng nghi ngờ người yêu mình, nhưng lúc đó lại không chắc chắn mà hỏi, "Anh.....không lừa em chứ?"
Hiệu trưởng Hertz lắc đầu, "Anh chưa bao giờ lừa em, thượng tướng."
Nhưng thượng tướng Susan lại nghẹn giọng nói, "Em ngược lại hy vọng....."
"Lần này là anh đang lừa em."
Anh nhìn về phía đội ngũ đã không còn sức chống đỡ, lũ yêu thú từ xa vẫn tiếp tục tràn tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-huy-lanh-lung-vua-hon-lien-khoc/4645749/chuong-154.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.