Trước mắt Tạ Thần là đường cong cổ trắng ngần như sứ.
Phảng phất quanh đó là một mùi hương thanh lạnh tinh khiết đến cùng cực, hoàn toàn không thể so với bất kỳ Omega nào trong hậu cung của hắn.
Gần như khiến hô hấp của hắn mất kiểm soát, theo bản năng chỉ muốn tiến lại gần thêm chút nữa.
"Trước khi nhượng bộ, tốt nhất anh nên nghĩ xem mình có còn đường lui không đã!"
Cùng với giọng nói lạnh lẽo của Tạ Chước vang lên, một đòn giáng mạnh bất ngờ đánh thẳng vào ngực Tạ Thần.
Đôi cánh đen nhánh mờ ảo bỗng xuất hiện sau lưng thiếu niên, cậu lập tức vọt lên không trung trong nháy mắt.
Còn phía sau Tạ Thần là vực sâu từ đài cao vạn trượng.
Bước chân Tạ Thần suýt chút nữa mất kiểm soát, trên mặt phủ một tầng hàn ý, "Tạ, Chước!"
Nó thật sự dám ra tay vào lúc này sao!?
"Cha con còn đang ở đây mà."
Biển cả vô tận trào dâng từ phía sau thiếu niên tóc bạc, khoảng cách khiêu khích đủ gần ấy lập tức khiến lý trí của Tạ Chước hoàn toàn biến mất.
Ngang nhiên đánh bật Tạ Thần rơi xuống đài cao—
Hiện trường lập tức biến sắc!
Không ai ngờ rằng, trước khi đại hội bắt đầu, hoàng đế bệ hạ lại rơi xuống từ đài cao!
Rõ ràng đây không phải là một điềm báo tốt lành.
Thời Tễ đột nhiên hoàn hồn, còn chưa kịp mở miệng đã bị thiếu niên ôm chặt eo, va thẳng vào lồng ngực ẩm ướt mát lạnh của cậu.
Giọng thiếu niên cũng đang run, "Ôm em đi, anh trai."
"........"
Đôi cánh sau lưng khẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-huy-lanh-lung-vua-hon-lien-khoc/4645747/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.