Ánh trăng dịu dàng rơi xuống.
Tạ Chước nhìn người đang nằm trong tay mình, trái tim mềm nhũn đến không thể tưởng tượng nổi.
"Rõ ràng vết thương còn chưa lành, lại tự nhốt mình một mình, đến em cũng không gặp."
Cứ như nếu không tìm ra cách cứu Tiểu Ryan, thì sẽ không chịu buông tha cho bản thân.
"Thật khiến người ta....."
Nhìn khuôn mặt lạnh lùng thanh lãnh an tĩnh trong vòng tay, hai chữ tức giận Tạ Chước làm sao cũng không nói ra được.
"Đau lòng." Tạ Chước cúi đầu khẽ cọ mặt vào gò má trắng như ngọc của anh, "Anh không đau lòng, thì em cũng đau lòng đến chết rồi."
Thời Tễ như cảm thấy hơi ngứa, khẽ nhíu mày.
Tạ Chước lập tức ngoan ngoãn lui ra, ôm người vào lòng nhẹ giọng dỗ dành, "Được được được, không cọ nữa không cọ nữa, anh ngủ tiếp đi."
Sóng biển dịu dàng bao phủ khắp người, Thời Tễ ngủ với gương mặt yên bình hiếm thấy.
Tạ Chước cúi đầu nhìn anh, chỉ nhìn thôi mà trong mắt đã đầy ý cười.
"Anh trai ơi, em thích anh lắm."
"Em thích anh hơn bất kỳ ai trong số bọn họ."
Tình yêu của tiểu Alpha luôn chân thành và cháy bỏng, chưa bao giờ che giấu dù chỉ nửa phần.
Thời Tễ dường như có thể cảm nhận được hơi ấm của cậu, khẽ cựa mình vùi đầu vào lòng cậu.
Tạ Chước sắp bị cọ đến ngớ người, cúi đầu khẽ hôn lên cằm anh, "Bé cưng mèo nhỏ nhà em đúng là dính người thật ~ "
Cho đến khi tin tức tố an ủi cạn kiệt.
Không còn tin tức tố, tiểu Alpha cũng không còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-huy-lanh-lung-vua-hon-lien-khoc/4645745/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.