Sau cơn mưa, ánh trăng cuối cùng cũng xuyên qua tầng mây.
Thanh lãnh lặng lẽ chiếu vào trong phòng, người trong lòng yên lặng tựa lên vai, lại khẽ nói một câu với cậu:
"Tạ Chước, cho tôi một ít cỏ bạc hà mèo đi."
Tạ Chước bỗng ngẩn người trong chốc lát.
"Anh trai."
Alpha tóc bạc vẫn giữ tư thế ôm chặt lấy anh, giọng nói cũng trở nên khàn khàn.
"Anh biết, bây giờ em cho anh, sẽ có hậu quả gì không?"
Con mèo lạnh lùng như thế này thì em còn có thể nhịn được.
Nhưng nếu là một con mèo nhiệt tình, thì em phải nhịn thế nào đây.
Gò má trắng như sứ của Thời Tễ khẽ tựa vào nửa xương quai xanh của cậu, chỉ một câu nói đã khiến Tạ Chước hoàn toàn câm nín.
"Cỏ bạc hà mèo có thể giảm đau."
Tạ Chước: "......Hình như là vậy."
Tiểu Alpha trông vẫn còn chút ngơ ngác đáng yêu.
Thời Tễ không hiểu sao khẽ bật cười, giọng như ngọc vỡ trong trẻo dễ nghe, "Cho tôi đi."
Tạ Chước không có bất kỳ lý do gì để từ chối.
Người vốn luôn lạnh lùng kiềm chế đến vậy, giờ hẳn là đang rất khó chịu mới chủ động đòi cậu cỏ bạc hà mèo.
Cậu cúi đầu, ôm chặt bờ vai mảnh mai của anh, chôn đầu thật sâu vào trong lòng anh, giọng khàn khàn như bị đá mài qua, "Vậy, một chút thôi."
Đồ chó con keo kiệt.
Thời Tễ hơi mở đôi mắt dài lạnh lùng, còn chưa kịp lên tiếng, trong tin tức tố sóng biển vây quanh khắp người, liền xuất hiện thêm một mùi hương thanh mát.
Ánh mắt anh khẽ động.
Gần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-huy-lanh-lung-vua-hon-lien-khoc/4645737/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.